Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

NGÀY ẤY BÊN SÔNG (chương 15)



15
          Con đường về khu sơ tán khá xóc. Hai ven đường rặt những ổ bom bi. Cứ cách 5, 6 mét lại có một cái hố sâu như cái nón. Phải công nhận bọn Mỹ rải bom khá chuẩn. Cứ con đường nào cụt là chúng nhè vào thả bom. Có lẽ chúng đoán con đường ấy dẫn đến khu quân sự, kho tàng chăng? Hai cái làng nhỏ Ngọc Chúc, Phượng Hùng này ngoài quốc lộ 2 và bến phà ra không có đoạn đường nào mà chúng không rải bom.
          Hoàn xắn quần, phanh áo cắm cúi đạp xe. Đầu anh nghiêng bên nọ, bên kia, mông cong lên phởn chí đạp. Mái tóc khá rậm bờm lên bay trong gió. Vừa lượn xe tránh ổ gà Hoàn vừa huýt sáo. Thì có hôm nào anh cảm thấy tự hào như hôm nay đâu. Mình cũng được việc đấy chứ. Bí thư chi đoàn phải thế chứ. Thế mà bố mình lại cứ lo xa vớ vẩn. Cụ đúng là cổ quá. Thương con chẳng phải đường.
          - Cứu tôi với! Có ai ở trên đường không? Cứ…cứu!
          Hoàn thoáng giật mình nghe tiếng kêu. Anh chùng chân đạp nghiêng đầu nghe ngóng. Tiếng người kêu lại vọng tới:
          - Cứu tôi với! Làng nước ơi!

          Hoàn phát hiện đằng trước mặt, rệ đường phía cánh đồng một cây mít bị bom phạt cụt ngọn. Ngọn mít văng ra cành lá trùm cả ra đường. Tiếng người kêu cứu từ giữa đám cành lá mít rậm rạp đó. Hoàn lại vứt vội chiếc xe đạp ra giữa đường xăm xăm bước đến.
          - Ai? Ai kêu đó?
          - Tôi! Phia đây! Cứu tôi với!
          - Ông Phia à? Ông ở chỗ nào đấy?
          - Đây. Ở dưới hầm đây! Nhanh lên!
          Hoàn quan sát thấy đám cành lá mít phía tiếng ông Phia rung rung. Anh vội gạt mấy cành nhỏ, vạch lá bước tới.
          - Ấy, đau quá! Đừng… đừng dẫm chân lên cành mít!
          Ông Phia kêu oai oái. Hoàn vội nhảy xuống đất hỏi tới:
          - Sao? Có bị thương ở chỗ nào không ông?
          - Không. Những mà đau quá! Cậu làm ơn kéo những cành mít ra chỗ khác thì tớ mới lên được. Nó đang đè vào tớ đây này.
          - Thế hả? Cố chịu đựng tí nữa nhé. Cháu kéo lên bây giờ đây.
          Hoàn nói và lấy hết sức bình sinh lôi ngọn mít nhưng không được. Nặng quá. Cành nọ chống cành kia không làm sao mà nhúc nhích được. Tóm mấy cành nhỏ để lôi thì vừa mới kéo nó đã gãy rời ra rồi. Cái cành to nhất vẫn nằm chềnh ềnh và chìm trong đám lá. Hoàn vạch lá ngó xuống. Dưới đó là chiếc xe Phượng Hoàng xích hộp màu cánh chả của lão Phia. Nó hở ra một nửa, còn một nửa thì nằm kẹt giữa cửa hầm chống chéo. Thành ra chiếc xe đạp cùng với cành mít đã bịt kín cửa hầm làm cho lão Phia không tài nào mà ra được. Không thấy lão Phia đâu.
          - Làm sao mà cái xe đạp của ông lại ở đây?
          Hoàn hỏi vọng xuống.
          - Tớ tránh máy bay cho luôn cả nó xuống hầm.      
          - Giời ạ! Cho xe đạp xuống hầm. Đúng là là…
          - Tớ sợ để trên bom nó thả trúng thì toi. Nhanh lên cậu. Cái ghi đông đang cắm vào ngực tớ đây. Đau quá!
          Lão Phia nói vọng từ dưới hầm lên. Hoàn loanh quanh.
          - Cố chịu đựng tí nữa, cháu còn đang tìm cách. Cái ngọn mít to quá, một mình cháu không lôi được.
          - Giời ơi! Đau quá! Lão Phia tiếp tục rên rỉ.
          Chợt Hoàn nghe thấy tiếng nói:
          - Cậu Hoàn làm gì dưới đó mà vứt xe ra giữa đường này?
          Hoàn quay mặt nhìn lên đường:
          - A, bác Thạc! May quá! Bác xuống đây cùng cháu lôi ngọn mít này ra cho ông Phia lên cái.
          - Ai nàm sao vậy? Ông Thạc hỏi lại.
          - Ông Phia! Ông ấy đang bị kẹt dưới hầm bác ạ.
          - Thế hả? Có sao không?
          - Không. Coi như không bác ạ.
          Hoàn nhại tiếng ông Thạc. Ông Thạc không để ý xăm xăm bước tới.
          - Ông Thạc đấy à? Cứu tôi với!
          Lão Phia nói vọng lên. Giọng lão ư ử làm bộ. Quan sát một lượt địa hình, ông Thạc vẫy Hoàn ra. Hai bác cháu đi vòng xuống phía ruộng. Ông Thạc chỉ vào phần gốc của cái cành to nhất:
          - Bây giờ tôi với cậu tóm vào chỗ này. Tóm thật chặt vào. Coi như buộc chạc vào đó mà kéo trực tiếp. Hiểu chưa?
          Hoàn gật đầu. Hai người khoá tay vào cành mít. Họ cùng dạng chân ở tư thế chuẩn bị kéo. Ông Thạc nhắc:
          - Núc nào tớ hô “hai, ba” thì cùng kéo nhé! Từ từ đã. Coi như dự nệnh.
          Ông Thạc nói to xuống hầm:
          - Chúng tôi chuẩn bị nôi đấy! Ngồi cho vững! Nghe rõ chửa, ông Phia?
          - Vâng! Rõ rồi! Ông Phia đáp lại.
          - Nào! Hai…Ba!
          Hai người mím môi, ghì chân, ra sức lôi ngọn mít. Do kéo xuôi cành và xuôi thế đất nên chỉ mấy lần “hai, ba” là họ đã lôi được ngọn mít đó ra khỏi cửa hầm. Chả bù cho lúc nãy Hoàn lại cứ nắm cái ngọn kéo ngược cho nên nó không nhúc nhích là phải. Đúng là khôn đâu đến trẻ, khoẻ đâu đến già. Hoàn gạt gạt mấy cái cành gãy còn sót lại trên miệng hầm. Chiếc xe đạp Phượng Hoàng hở trơ ra. Cái bánh sau của nó vướng vào cành mít quay tít. Đùi đĩa, xích líp cũng quay theo. Râu tôm nổ tanh tách. Thì ra lúc nãy cái ngọn mít đè vào cái cọc yên làm cho cái xe cắm đầu xuống hầm tì một bên ghi đông vào ngực lão Phia thật.
          Hoàn nhấc chiếc xe lên khỏi hầm rồi đưa tay lôi lão Phia lên theo. Phia nhăn nhó hết xoa ngực lại nắn chân, nắn tay. Mắt lão không rời chiếc xe đạp. Đoạn, lão đến bên nó tay nắm lấy một bên ghi đông lắc lắc. Lão sờ hết bánh trước, bánh sau rồi đến chuông, phanh, yên, khoá…
          - May quá! Không hề gì! Chỉ bị tróc mất tí sơn. Rõ tiếc!
          Khi biết ông Phia cho cả xe đạp xuống hầm tránh máy bay, ông Thạc nói:
          - Ông đúng nẩm cẩm. Người không no nại đi no cho cái xe đạp. May mà hôm nay nó không thả bom từ trường chứ nó mà thả thì ông đi đời nhà ma chứ chẳng xe với chả cộ.
          - Thế hả? Lão Phia ngạc nhiên.
          - Chứ sao nữa! Hoàn mau miệng - Bom từ trường gặp kim loại là nó nổ. Ông đem xe đạp xuống hầm khác nào làm mồi cho bom nổ.
          - Thật thế hả? Lão Phia tròn xoe mắt - Thế mà tôi lại cứ lo cho chiếc xe đạp. Thật chẳng cái dại nào giống cái dại nào. Hôm nay thế là phúc cho tôi lắm rồi. Cảm ơn ông Thạc và chú Hoàn nhé.
          - Có gì mà ơn với huệ - Ông Thạc nói - Coi như nà bài học cho ông đấy nhé. Thôi, hai người về đi. Tôi nại phải ra bến Mom đã.
          Ông Thạc lên xe quay ra phía bờ sông. Lão Phia nhìn theo:
          - Ông ấy trông lách chách thế mà nhanh thật. Cán bộ thời chiến được như ông ấy thật quý.
          Hoàn giúp lão Phia vác chiếc xe đạp lên đường. Lão Phia bước thấp bước cao đi theo. Đến nơi, Hoàn giao xe lại cho lão Phia và quay ra dắt chiếc xe của mình. Lúc này, lão Phia mới để ý đến Hoàn:
          - Sao áo cậu đứt tung hết cả cúc ra thế? Cả người nữa? Toàn tro với than trông ghê chết lên được.
          - À, tôi vừa chiến đấu với giặc lửa chữa cháy cho nhà bà Năm đấy.
          - Nhà bà Năm bị cháy à?
          - Vâng.
          - Bà ấy có sao không?
          - Cũng bị sập hầm như ông nhưng nặng hơn.
          - Thế hả? Bận gì không?
          - Không. May mà tôi đến kịp moi lên, không thì…
          Hoàn ba hoa kể lại toàn bộ sự việc ban nãy cho lão Phia nghe, trong đó anh nhấn mạnh vai trò của mình. Riêng chuyện ngồi dưới hầm thì Hoàn giấu biệt. Hai người vừa đạp xe vừa nói chuyện. Lão Phia thỉnh thoảng nhìn Hoàn như một anh hùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét