Dạo này, Choẽ
bò em được các bác Hội Văn nghệ tỉnh trưng dụng lên làm thư ký văn phòng. Điều
này em chưa bao giờ ngờ tới, lại càng không dám nghĩ tới. Ấy thế mà nó lại xảy
ra đúng lúc đàn bò nhà em vào vụ rét cần phải chăm sóc nhất. Tuy thế, em quyết
bỏ đàn bò để lên tỉnh nhận nhiệm vụ cao sang vĩ đại này. Có mà mơ cũng không được
nhé.
Vợ em nửa mừng
vui, nửa lo lắng. Có lẽ lo lắng là hơn cả. Thì nó hiện lên sờ sờ trên khuôn mặt
dầm mưa dãi nắng đầy hương vị mùi bò nhà em kia kìa, giấu thế nào được? Không
lo sao được khi phong độ như em thế này mà lên tỉnh, lại đi với cánh văn chương
nữa có hoạ mà gửi trứng cho ác? Bò đói, bò chết rét không sợ bằng chồng mình sa
ngã. Nhưng nghĩ lại, thời cơ ngàn năm có một, chồng mình lại say văn chương, dịp
may hiếm có, không đi lúc này thì còn lúc nào nữa? Mí lại, họ chỉ trưng tập thời
gian thôi, mai kia ông ấy về lại càng có hứng thả bò, làm thơ, càng yêu đời hơn
chẳng tốt quá rồi còn gì. Thế là vợ em ngơ ngẩn bịn rịn tiễn đưa em đi. Nàng đứng
nhìn theo mãi bóng em hun hút tút mút giữa một chiều đông khi những gió bấc đang
tràn về buốt giá.
Ông trưởng hội
cười cười giao việc cho em: “Ông giúp chúng tôi món báo cáo tổng kết cuối năm
nhé. Món này nhiều quá, cơ quan làm không xuể. Ông có khiếu văn chương, khả năng
viết báo cáo sẽ tốt. Cánh trẻ yếu khoản này lắm. Trong số hội viên, lãnh đạo hội
thấy chỉ có ông may ra làm được món này. Cứ tích cực làm đi, nếu tốt thì cơ
quan tuyển dụng ông luôn đó”. Choẽ bò em hơi bị bất ngờ. Tưởng lên hội làm thơ
viết văn ai ngờ lại đi viết báo cáo? Nhưng nghĩ đến “tuyển dụng” vào cơ quan văn
nghệ, em lại thấy hăng hái liền. Gì bằng được làm văn nghệ chuyên nghiệp? Văn
nghệ sỹ chính cống nha! Đâu phải theo đít đàn bò, làm thơ từ bò nữa? Tha hồ vi
vu. Tha hồ sáng tác. Cái vụ báo cáo này bất quá vài ngày thì xong chứ mấy? Họ
thử thách mình đây. Ừ, thì viết. Sợ đếch gì. Thơ ông làm được, văn ông viết được,
báo ông gõ được thì báo cáo là cái quái gì! Choẽ bò này đếch sợ nha!