Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

BÓNG DÁNG EM



 
Dạo phố chiều nay chỉ một mình tôi
Đi hay về cũng chẳng còn biết nữa
Ngơ ngác giữa dòng đời mặc đèn xanh đèn đỏ
Họ một lối về, tôi ngã năm, ngã ba...

Có phải đoạn đường này em đã từng qua?
Dáng ai kia sao giống em đến thế
Xe At-ti-la điệu đàng quành chỗ rẽ
Màu áo em nổi bật giữa bao người

Chỗ này đây em đã từng ngồi
Quán cà phê có cái tên Nửa nhớ
Ghế trống không nhưng vẫn còn hơi thở
Cả ánh nhìn dùng dắng vẫn còn đây

Bao lứa đôi đang tay trong tay
Chiều công viên dập dìu thơ mộng quá
Một mình tôi co ro trên ghế đá
Em ngồi phía này, đêm đó phải không em

Thành phố bây giờ như cũng rộng dài thêm
Đâu cũng thấy bóng em, đâu cũng là kỷ niệm
Đâu cũng nồng nàn, đâu cũng thương cũng mến
Nỗi buồn này yêu lắm, dịu dàng ơi!

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

VIẾT TRƯỚC NGÀY TẬN THẾ



 
Ngày 21-12-2012
Ngày chỉ có số 1, s 2
Hai số một lần ngược chỗ
Duy nhất số 0 chen vào đứng giữa
Thế mà sẽ chẳng còn gì nữa
Trái đất này tiêu tan
Trở về số 0
Tất cả kết thúc
Không giận hờn, không yêu thương, không còn oan ức
Không hoà bình, chiến tranh, không dân và chẳng còn quan chức
Cỏ cây, hoa lá, chim muông...
Tất cả đều không
Cũng chẳng biết còn không những linh hồn vật vờ trong vũ trụ?
Cũng chẳng biết còn không để cho trú ngụ?
Chỉ còn đêm nay
Hai mươi tư giờ nữa
Cầu Phật? Lạy Chúa?
A di đà! A men!
Liệu có còn kịp không?

Sao vẫn có kẻ nhận hối lộ, ôm giữ ghì chiếc ghế?
Vẫn vơ vét của tiền trước ngày tận thế?
Vẫn mơ chức quyền khi tất cả sắp về 0?
Em và anh và dòng sông
Và cỏ cây, hoa lá, chim muông...
Đã khóc, đã cười, đã hờn giận, yêu thương
Giây phút cuối cùng càng yêu thương em nhé
Mặc cho ngày tận thế
Quyết không về số 0
Ta hoá đời mình thành cát bụi mênh mông
Thành những nguyên tử Tình yêu lang thang trong vũ trụ
Thông điệp Hoà bình, Tình yêu bất tử
Cho muôn đời mai sau...

                                                                   Ngày 18-12-2012

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

TẢN MẠN MÙA GIÁNG SINH



Đã nửa đêm, tôi không tài nào chợp mắt được. Thời gian này đang mùa giáng sinh. Rét. Rét tê, rét tái. Rét cắt thịt cắt da. Rét buốt thon thót. Đêm nay rét lại tăng cường. Năm nào cũng vậy, cứ mùa giáng sinh, đêm Noel là trời lại rét ghê rét gớm. Khi ngồi gõ máy những dòng này thì ngoài trời kia, vô tuyến báo lúc tối là Hà Nội đêm nay nhiệt độ sẽ xuống tới 13 độ C. Hà Nội còn thế chắc thành phố ngã ba sông này còn không biết rét đến độ nào? Ngồi trong phòng kín như bưng, quần dài, quần ngủ, áo len, áo gió, mũ lông tùm hụp, cả tất chân nữa, thế mà thi thoảng tôi cũng rùng mình lên vì rét. Sao không trùm kín chăn mà ngủ lại thức để làm gì? Thì thế mới lạ. Tính tôi nó thế. Càng đêm càng nhìn sâu, càng lắng nghe được tiếng lòng mình nhất. Tiếng đêm không rõ từ đâu mà nó cứ thủ thỉ thù thì, cứ da da diết diết khiến cho đôi mắt cứ chong chong, ngơ ngơ ngác ngác đến lạ kỳ.
Trong 24 tiếng đồng hồ của một ngày khoảng thời gian lắng đọng nhất đó là về ban đêm. Sau một ngày làm việc căng thẳng, nhộn nhịp, xô bồ với cuộc sống mưu sinh, đêm về là lúc ta nhìn lại mình, nhớ lại những gì của ban ngày tất bật, để một chút chiêm nghiệm ngắn ngủi trên đường đời. Đó là khoảnh khắc để cho đôi lứa yêu nhau. Còn tôi, đêm nay cô đơn. Xung quanh, ngoài kia là giá rét. Tôi chỉ biết cuộn tròn trong chăn mà lắng nghe hơi thở của chính mình, của trời đất và vũ trụ. Với trí tưởng tượng của mình, tôi đang cảm nhận tình yêu của em từ phương trời xa ngái. Này đây tươi rói dáng hình em. Này đây nồng nàn hơi thở em. Này đây những kỷ niệm của chúng tôi những ngày bên nhau.