Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

CÔ NÀNG MÙA ĐÔNG


Cô nàng đỏng đãnh gõ guốc lộc cộc đi qua
Bao kẻ rùng mình trơ mắt ngó
Nàng
Xiêm áo mỏng manh
Nàng
Cắp giỏ mù sương bên tay ẻo lả
Vứt từng nắm
Rải dọc lối đi
Lá vàng, lá xanh ngủ khì
Ông Gió tất tả chạy theo suýt không kịp
Nàng
Không cần ai đón
Cứ đi
Dọc khắp phố phường, thôn vắng
Lang thang
Rong chơi một mình không cần ai
Bộ váy trắng tinh
Sương giọt giọt li ti giăng giắt khắp người
Mặc kệ, nàng đi
Không cần ai biết sở thích của mình là cái gì lành lạnh, trăng trắng
Như tuyết
Như sương
Bỏ lại đằng sau những ánh nhìn thèm thuồng của mấy tên háo sắc
Muốn ôm vào lòng
Nhưng không dám!
Cô nàng mùa đông

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

THU ĐI

                                         
                                        Thế là thu đã đi rồi
                             Hàng cây trút lá giữa trời khẳng khiu
                                      Con đường xưa bỗng quạnh hiu
                             Ngõ hun hút gió rỗng chiều không em

                                      Nỗi buồn chưa kịp đặt tên
                             Thu mang đi hết về miền xa xăm
                                      Một ngày một tháng một năm
                             Một đời yêu chỉ âm thầm... Thế thôi!
         
                                      Ngưu Lang, Chức Nữ xa rồi
                             Tết Vu Lan biết có người khói hương?
                                      Thu đi trong cõi vô thường
                             Biết ai còn nhớ đoạn trường với thu?

     * Bài đã đăng báo Phụ nữ Việt Nam