Cô nàng đỏng đãnh gõ guốc lộc cộc đi qua
Bao kẻ rùng mình trơ mắt ngó
Nàng
Xiêm áo mỏng manh
Nàng
Cắp giỏ mù sương bên tay ẻo lả
Vứt từng nắm
Rải dọc lối đi
Lá vàng, lá xanh ngủ khì
Ông Gió tất tả chạy theo suýt không kịp
Nàng
Không cần ai đón
Cứ đi
Dọc khắp phố phường, thôn vắng
Lang thang
Rong chơi một mình không cần ai
Bộ váy trắng tinh
Sương giọt giọt li ti giăng giắt khắp người
Mặc kệ, nàng đi
Không cần ai biết sở thích của mình là cái gì lành lạnh, trăng trắng
Như tuyết
Như sương
Bỏ lại đằng sau những ánh nhìn thèm thuồng của mấy tên háo sắc
Muốn ôm vào lòng
Nhưng không dám!
Cô nàng mùa đông