Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

MÙA THU CỦA EM



              Hình như rón rén trong mơ
Bước chân thu về rất nhẹ
Lá vàng trở mình khe khẽ
Bình yên cùng trăng em chờ

Sớm ra em ngồi tựa cửa
Xao xác lá vàng bay bay
Ơ kìa ngọn gió heo may
Đang dắt thu về qua ngõ

Chiếc lá rụng vào nỗi nhớ
Nhẹ nhàng như bàn tay anh
Gối đầu lên vòm trời xanh
Em bồng bênh cùng mây trắng

Sườn non sương giăng bảng lảng
Thoảng hơi thở anh nồng nàn
Từng sợi tóc em mơn man
Ầu ơ thu ru em ngủ

Biết là hoa vàng mấy độ
Biết là man mác heo may
Em bình yên trong vòng tay
Mùa thu ru em nồng nàn…

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

NGƯỜI TUNG LỤC BÁT LÊN GIỜI

                                                           Nguyễn Minh Tuấn

Tác giả bài viết và Xuân Thu

       Không phải ngày thơ Việt Nam vào dịp Nguyên tiêu, cũng không phải nhân dịp hội thảo về thơ hay giới thiệu tập thơ, tác giả thơ nào cả mà đơn giản là chuyện tôi gặp…lão. Lão ta là Chõe. Người ta gọi lão thế. Cái tên ấy cũng có nguồn cội của nó mà tôi sẽ nói đến sau. Nhưng trước khi bắt đầu tôi xin được gọi đúng với cách xưng hô giữa tôi và anh, vâng, là anh chứ không phải là lão.
          Lần đầu gặp anh tại phố núi khi mà ông giời đang trút những trận mưa không dứt xuống cái thành phố xinh đẹp đầy dốc này. Thoạt tiên gặp anh chẳng có gì ấn tượng cả. Mưa như trút. Tất cả đều vội vàng chạy nhanh vào thềm mà trú. Thì cũng cái dáng dong dỏng như khối người ngoài kia. Không mập không ốm. Tóc hơi dài trùm tai nhưng không cắt vì nếu cắt đi cho vừa thì sợ lộ ra tóc trắng khi mà đã vào cái tuổi ngũ tuần rồi, đấy là anh nói thế. Gặp nhau tại cái hiên của trụ sở Hội VHNT tỉnh Gia Lai vừa nghiêng đầu rũ nước vừa gật đầu chào nhau thì cũng chẳng có ấn tượng gì với nhau lắm. Chúng tôi cùng là những học viên của lớp bồi dưỡng, tập huấn văn học khóa V do trung tâm bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du- Hội nhà văn Việt Nam tổ chức tại thành phố Pleiku- Gia Lai. Ấy thế mà từ cái phút gặp lúc đầu chẳng mấy mặn mà đấy tôi và anh đã quen và thân nhau, cứ như là đã gắn bó với nhau lâu lắm rồi. 

NỖI NHỚ MÙA NGÂU


Nỗi nhớ đi lang thang
Bất chợt gặp tháng bảy
Ngỡ ngàng
Mưa như trút nước
Chẳng rõ nguồn cơn cứ ào ào từng đợt
Trắng trời thu sang

Ghé quán cóc ven đường
Thấy cà phê một mình tí tách
Ngoài hiên thánh thót giọt thu rơi
Nỗi nhớ ngây người
Thì ra Ngưu Lang - Chức Nữ
Vồ vập nhau không rõ khóc - cười!

Nỗi nhớ chơi vơi
Đi trong mưa chơi vơi
Lắt lẻo cầu Ô Thước
Mưa rơi, mưa rơi
Cặm cụi nỗi nhớ cứ đi
Ướt đầm nỗi nhớ vẫn bước
Tả tơi nẻo xuôi, lối ngược
Tìm em góc biển, chân trời…

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

RỪNG TỪ LÁY TRONG "KHÚC ĐỒNG DAO" - NHỮNG CÁNH THƠ BAY NHẤP NHÁY

(Nhân đọc tập thơ Khúc đồng dao của Đỗ Xuân Thu)

                                       THANH NHÃ

                                                                   
Lần đầu tâm sự với Xuân Thu tại lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du khoá V tổ chức tại thành phố Plei ku (Gia Lai), tôi được biết quê anh ở Phú Thọ cách Pleiku hơn ngàn cây số. Anh cười bảo: Anh không làm nghề gì cả, “chỉ lêu lỏng và viết vài bài thơ chơi thôi”. Trong bụng tôi nhủ thầm: “Xí…, vậy mà cũng bày đặt bon chen, đi ngồi học viết văn trường Nguyễn Du…”.
Chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì có anh bạn khác đến kéo tay anh ta, xếch anh đứng dậy: “Tổng biên tập, cho phép em chụp một pô hình lưu niệm nha!”. Hắn vừa đi theo người đó lên bục chụp hình vừa ngoái lại nhìn tôi, khoác tay: “Xin lỗi nhé!”. Đôi mắt ngái ngủ của tôi chợt sáng lên vì nhận ra anh chính là cái người dám cả gan "tung câu lục bát lên giời" đây. Bài thơ  tôi thuộc khi chưa biết mặt mũi tác giả ra sao, chỉ biết chủ nhân bài thơ là tổng biên tập Văn nghệ Đất Tổ (Phú Thọ).

Tung câu sáu, tám lên giời
Triền đê nổi gió rối bời cỏ may
Trắc, bằng xoay tít mù xoay
Chữ tơi tả chữ, vần đay đảy vần

Ngước lên trên đỉnh Phù Vân    
Thấy làn mây trắng khỏa thân nõn nà
Tứ thơ bất chợt bung ra
Về đây lục bát cùng ta lên giời...”
(Lục bát lên giời)
 
Tác giả thơ và tác giả bài viết

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

KHÔNG NHỚ EM


              Đảm bảo với em rằng tôi chẳng nhớ em đâu
Khi định đi xuôi lại thấy mình ở ngược
Lúc uống cà phê lại cầm nhầm ly nước
Ai hỏi gì tôi mãi cứ ư a?

Không nhớ em, tôi không nhớ thật mà!
Chỉ mong lắm điện thoại rung gọi, nhắn
Lập cập, bồi hồi… rồi bỗng nhiên thờ thẫn
Khi chẳng phải người mà tôi đợi, tôi trông

Không nhớ em? Chắc chắn là không!
Mặc dù đêm đêm tôi vẫn hằng thao thức
Theo giấc mơ tôi lần tìm ký ức
Em cứ hiện về, xinh lắm - thế thôi!

Không nhớ em! Tôi đã nói rồi!
Không! Không nhớ! Dứt khoát là không nhớ!
Chỉ biết vắng em tôi mất đi một nửa
Còn lại nửa này cứ ngơ ngác chơi vơi...

                          Chiều 31/7/2011

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

HÀNH TRÌNH MỘT CUỘC QUÊN


Đi làm một cuộc quên
Tôi đi làm một cuộc quên
Lộ trình chỉ có một tôi
Không ai nữa cả
Không một ai nữa cả

“Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm…”
Mỗi lần muốn quên lại thêm một lần nữa nhớ
Cứ thế mà làm cuộc hành trình tít tắp
Ngoằng ngoẵng
Cứ muốn quên lại nhớ

Chưa đến đoạn kết để mà quên
Bỗng dưng muốn quay về
Mai lại bắt đầu lên đường làm một cuộc quên
Lại nhớ

Cuộc hành trình không đoạn kết
Quên quên nhớ nhớ
Nhớ nhớ quên quên
Rơi vãi nhớ quên lại đầy thêm quên nhớ

Cuối cuộc hành trình mới biết
Có những chuyện không thể nào quên.

CHIẾC MÓC KHÓA


Cho anh xem hai cái móc khóa
Có hình trái tim anh
Có đôi môi đỏ thắm em
Anh chọn một chiếc, em giữ một chiếc
Cho những ngày xa nhau
Ánh mắt vời vợi đau
Bỗng thấy thiêng liêng đến lạ
Phút biệt ly gần quá
Mai xa thật rồi ư?
Anh chọn chiếc móc khóa chồng, em giữ chiếc móc khóa vợ

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

NHAN SẮC ƠI!


Ở lại đi hồn vía của tôi ơi!
Đừng vỗ cánh theo người ta mãi thế!
Nhan sắc đi rồi chân trời, góc bể
Không vía, không hồn, thân xác bỗng chơi vơi

Xin cho tôi bình yên nhan sắc ơi!
Đừng thả vào tôi những nỗi niềm khắc khoải
Đừng gió đương thì mơn man miền vụng dại
Sóng biển ầm ào đừng gọi mãi tên nhau!

Nhan sắc đi rồi hồn vía của tôi đâu?
Để thân xác tôi trôi phía bờ hư ảo
Vờ vật đêm ngày, tả tơi cùng dông bão
Tôi tìm em qua chớp bể, mưa nguồn

Trả lại tôi đi vị ngọt của môi hôn
Trả lại tôi nhé lửa yêu ngời ánh mắt
Cả những đường cong mịn, non, hoang bờ cát
Trả lại tôi… tôi gọi vía hồn về

Từ buổi gặp em tôi lạc giữa cơn mê
Hồn vía bay đi chỉ còn lênh phênh xác
Cõng một chữ Yêu lê bước tìm nhan sắc
Thăm thẳm đường đời, xa lắc một miền Em…