Lâu
lắm rồi, ông Quang mới lại có một chuyến đi xa như thế này. Háo hức lắm. Cái máu
xê dịch của ông lại được trỗi dậy khiến ông trẻ lại dễ chừng đến mươi tuổi.
Nghỉ hưu mấy năm, đây là chuyến đi xa đầu tiên của ông kể từ ngày rời nhiệm sở.
Hội cựu chiến binh xã tổ chức chuyến đi này dành cho những người đã chiến đấu ở
miền Nam nhân ngày chiến thắng 30-4. Trở lại nơi có quá nhiều kỷ niệm, ông
Quang không khỏi bồi hồi xúc động. Tự nhiên, ông nhớ Thanh quá chừng. Không
biết giờ này em ở đâu?
Ngày đó, cách nay đã mấy chục năm, khi
miền Nam vừa hoàn toàn giải phóng, trong lúc các đơn vị kéo quân về tiếp quản
thành phố thì đơn vị của Quang lại ngược ra tỉnh biên giới Tây Ninh. Chiến
tranh vừa đi qua, nơi nào cũng ngổn ngang hố bom, bãi đạn. Mặt đất cây cối xác
xơ. Địch bỏ chạy để lại bãi chiến trường những hàng rào dây thép gai chẳng chịt,
những ụ súng ụ pháo nham nhở, những công sự hầm hào lở loét, những lán trại
xiêu vẹo khét mùi thuốc súng... Đơn vị Quang có nhiệm vụ thu dọn chiến trường,
khôi phục cuộc sống sản xuất những nơi này. Không trực tiếp đối mặt với kẻ thù
nhưng hàng ngày hàng giờ cái chết cũng luôn rình rập, ập đến người chiến sĩ bất
cứ lúc nào. Bao nhiêu là đạn bom sót lại, cả những hàng rào dây thép gai địch
cài dày đặc mìn bảo vệ, chỉ sơ sểnh một tí là mất mạng như chơi. Rà phá bom
mìn, san lấp hố bom, cải tạo mặt đất, tổ chức sản xuất cấy trồng lấy lại mầm
xanh cho nơi đây. Chưa kịp buông tay súng, Quang và đồng đội đã phải tay cày,
tay cuốc để lập lại cuộc sống mới. Chính những ngày như thế Quang đã gặp Thanh,
cô gái Gò Dầu xinh xắn, tháo vát, nhân hậu đã cho anh tình yêu và khát vọng sau
những năm tháng chiến tranh mòn mỏi đợi chờ.