30
Phương
đi được ba hôm thì nước sông đứng. Nó chỉ cách mặt đê chừng hai, ba chục phân
nữa thì tràn qua. Công việc chống lụt coi như tạm ổn. Mọi người thở phào nghỉ
bù mấy ngày vật lộn với sông nước. Huân ngủ một mạch từ nửa đêm hôm qua cho đến
hơn mười giờ sáng hôm nay anh mới tỉnh giấc. Nắng le lói ngoài sân. Huân uể oải
rụi mắt. Nhà bà Sự đi đâu vắng cả. Anh cựa mình vươn vai chưa muốn dậy.
-
Huân dậy rồi đấy à? Mệt thì cứ ngủ thêm đi.
Tiếng
bà Sự dưới bếp vọng lên. Huân nhỏm hẳn người:
-
Con mệt quá ngủ thiếp một mạch chẳng còn biết trời đất là gì nữa. Mấy giờ rồi
hả mẹ?
-
Mười giờ.
Huân
giật mình:
-
Thôi chết! Trưa quá rồi. Bố con với các em đâu hả mẹ?
-
Vào cả trại rồi. Thôi, dậy ăn sáng đi cho nó tỉnh sự.
-
Con không ăn đâu - Huân vừa lấy khăn mặt vừa nói - Để trưa ăn luôn thể. Con
không đói, chỉ mệt thôi.
-
Mấy ngày liền quần quật thế ai chẳng mệt - Bà Sự thông cảm - Cái Phương với ông
Thạc đi được ba hôm rồi đấy nhỉ?
-
Vâng ạ!
-
Nó họp ở đâu thế? Mấy ngày hả Huân?
-
Ở Vĩnh Yên mẹ ạ. Một tuần thì phải.
-
Họp gì mà lâu thế? Bà Sự ca cẩm.
-
Không, họp chỉ có hai ngày thôi. Thời gian còn lại là tập huấn.
-
Thế hả? Lát nữa vào đây mẹ có chuyện muốn nói với con.
Huân
thoáng giật mình. Có điều gì để bà Sự quan tâm chăng? Chắc lại chuyện giục anh
lấy vợ? Nghĩ thế Huân khẽ mỉm cười.