9
Cơm
tối xong, ông Phơ bảo đứa con gái út trải chiếu ra hè, mang ấm chén, điếu cày
để ông ngồi hóng mát. Xúc miệng òng ọc xong, ông nhổ toẹt ngụm nước ra phía sau
rồi vớ cái điếu cày nạp thuốc. Rít một hơi rõ dài rồi ông khoan khoái chụm
miệng nhả khói lên trời.
- Mẹ bố nó
chứ. Trời với đất. Nóng thế không biết.
Ông vớ cái
quạt lá cọ quạt phành phạch. Không một tí gió. Trời oi nồng ngột ngạt đến khó
chịu. Hình như sắp có bão. Buổi chiều lũ chuồn chuồn bay hàng đàn sát mặt đất.
Bây giờ lũ mối ở đâu ra như vỡ tổ cũng kéo đến thi nhau lao vào chiếc đèn chai
đang treo trước cửa. Nhiều con chết lăn xuống sân vơ lại có hàng đống. Mà dạo
này sao lại khó mưa đến thế. Gần hết tháng sáu rồi mà chân ruộng vàn cao vẫn bị
hạn nứt nẻ không làm sao mà cấy được. Bão thì bão mẹ nó đi cho ông nhờ. Đang
cần nước để cấy nốt chân cao đây. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ hợp tác họ lo nhiều chứ
ông Phơ lo mấy. Có cái nó nóng quá khiến ông bực cả mình.
Rít tiếp điếu
thuốc lào thứ hai, ông Phơ gọi đứa con gái út:
- Hương! Xem
anh Hoàn mày đâu gọi về cho bố bảo.
Hương đang
cùng mẹ rửa bát ngoài giếng nói vọng vào:
- Anh Hoàn anh
ấy đi vác đạn rồi. Hình như ra đến cổng rồi bố ạ.
- Ra gọi ngay
anh mày về, bỗ có việc.
Ông Phơ giục.
Hương bỏ dở đống bát đó cho mẹ rồi le te chạy ra cổng. Hai anh em Hoàn về. Hoàn
ngạc nhiên hỏi ông Phơ:
- Có việc gì
thế bố?
- Mày cứ ngồi
đây rồi tao khắc nói.
Ông Phơ chỉ
Hoàn góc chiếu trống. Hoàn vẫn đứng ở giữa sân:
- Có việc gì
bố nói nhanh lên để con còn đi vác đạn.
- Đạn với bom
gì! Ở nhà. Tối nay tôi cần nói chuyện với anh.
Ông Phơ đổi
cách xưng hô và xẵng giọng với Hoàn.
Hoàn phụng
phịu miễn cưỡng ngồi xuống. Ông Phơ rề rà:
-
Dạo này bọn Mỹ đánh ác quá. Không ngày nào là nó không dội bom xuống làng mình.
Đúng không?
- Thì vẫn -
Hoàn chỏng lỏn - Nó đánh thì kệ nó. Thành quy luật rồi, mình cứ tránh cái giờ
đó ra mà làm. Có sao?
Ông Phơ vẫn
thủng thẳng:
- Vẫn biết
thế. Nhưng mà sau cái hôm ông Tộ, bà Dương chết, lại thêm mấy người nữa thiệt
mạng. Tao lo lắm. Cứ cái đà này thì chẳng biết thế nào được.
Ông bỏ lửng
câu nói ở đó nhìn Hoàn thăm dò. Hoàn sốt ruột:
- Thế bố định
thế nào?
Ông Phơ chớp
lấy câu hỏi của Hoàn ngọt nhạt:
- Bố tính con
lên chỗ hai anh làm mộc ở Sơn La lánh một thời gian xem sao? Ở nhà bố mẹ với em
Hương đã đi sơ tán rồi. Ban ngày nhà mình ở tất trong khu sơ tán chỉ còn có mỗi
con là ở ngoài này. Bố lo lắm. Chả lẽ con lại đi sơ tán nốt thì lũ thanh niên
nó nói cho. Cho nên, bố nghĩ rồi, tốt nhất là bố lấy lý do cho con lên Sơn La
là ổn. Cái nhà lão Phia kia cũng tính đưa cả nhà về quê vợ trên đó đó. Ở trên
ấy máy bay Mỹ nó không đánh tới đâu, chứ ở dưới này bom rơi đạn lạc biết thế
nào được?