Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

CHẦM CHẬM LẠI ĐI, THỜI GIAN ƠI!

Chẳng thể nào quay lại năm hai không mười sáu được nữa rồi!
Ngày làm việc cuối cùng - thứ sáu này - tâm trạng quá!
Dùng dắng, ngẩn ngơ, bần thần… đến lạ
Chỉ có kim giây cứ vô tình trôi, trôi…

Chầm chậm lại đi, thời gian ơi!
Cho ta nhâm nhi ngày tháng cũ
Viết nốt câu thơ vẫn còn dang dở
Và kịp nói lời Yêu, đừng để lỡ chuyến đò

Chầm chậm lại đi kim phút, kim giờ
Chặn kim giây đừng vù vù như thế
Ta còn biết bao nhiêu điều dâu bể
Chậm lại đi - Trái Đất ơi! Đừng quay!

Chỉ còn ngày mai, năm cũ sẽ chia tay
Tất cả xa xưa và bây giờ cũng trở thành quá khứ
Làm sao… Làm sao để quay về ngày cũ?
Chầm chậm lại đi! Thời gian ơi!


                               Sớm mai, thứ sáu, 30-12-2016

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

NHỚ TIẾNG SÁO QUÊ HƯƠNG

           Có lẽ trong các loại nhạc cụ mang âm hưởng đồng quê thì cây sáo là nhạc cụ phổ thông nhất bởi nó dễ làm, gọn nhẹ và cũng dễ sử dụng. Đàn bầu, nhị, hồ, đàn tam, đàn tứ… có nhiều bộ phận và phải qua bàn tay chế tạo của các nghệ nhân, các nhạc sĩ có kinh nghiệm thì mới có thể có được một cây đàn chuẩn. Riêng cây sáo thì chỉ cần một đoạn ống trúc, ống nứa khoét lỗ theo những khoảng cách nhất định là xong. Cây sáo dài ngắn khác nhau nhưng dài nhất cũng chỉ trên dưới bốn mươi xăng-ti-mét nên rất gọn, có thể đúc túi, giắt quanh người đi khắp nơi đây đó. Cần lúc nào là rút nó ra đưa lên miệng và thổi. Tiếng sáo véo von réo rắt như tiếng chim kêu, như nước suối chảy. Hay dở do năng khiếu của mỗi người thổi. Thế nên, ngày trước làng tôi hầu như thanh niên nào cũng có cây sáo và cũng đều biết thổi sáo. Những đêm trăng sáng, tiếng sáo gọi bạn vút lên giữa xóm này, xóm nọ nghe vui lắm.

QUÁN CÓC CHIỀU CUỐI NĂM

Chiều nay, gió mùa đông bắc lại tràn về. Bầu trời xám xịt. Mây như sà hẳn xuống. Gió thông thốc thổi từng cơn ào ào. Tôi co ro cúm rúm trong cái áo vét đi liêu xiêu trong chiều gió bấc. Hết giờ làm việc rồi. Không có gì vội vã cả. Tôi sà vào cái quán cóc quen bên đường gọi một chén trà nóng. Đón chén trà ấy từ tay bà cụ già chủ quán, tôi xoay xoay nó trên tay rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hương trà tỏa ra thơm ngào ngạt. Vị trà chan chát ngòn ngọt thấm sâu vào đầu lưỡi. Tôi chép chép miệng thưởng thức. “Rượu khà, trà chép”, các cụ chả bảo thế là gì. Nào tôi có định chép miệng đâu mà nó cứ tự nhiên thế đấy chứ. Phản xạ vô điều kiện đó chăng?
          Thế là chỉ có chén trà nóng thôi mà hầu hết các giác quan trong con người tôi đều được thưởng thức. Nước trà xanh như pha mật lợn để mắt nhìn. Mùi trà thơm ngào ngạt quyến rũ để mũi ngửi. Vị trà chát ngọt tê tê nơi đầu lưỡi để miệng uống. Cái nóng của chén trà tỏa vào lớp da tay, xoay xoay vào thành chén mà hít hà cho tai cũng được nghe, được sướng cùng. Chẳng phải nghệ thuật trà đạo, chỉ là chén trà nóng cuối năm quán cóc ven đường mà cũng thú vị, khoan khoái đến lạ lùng.
          Quán cóc của bà cụ này đơn sơ lắm. Cái chõng tre trên đó bày hoa quả, bánh kẹo và vài bao thuốc lá... Cái ấm giỏ trong đó là chiếc ấm tích lúc nào trà cũng nóng. Chiếc điếu cày dựng bên. Ba cái ghế băng kê ba góc, quây quanh lấy cái bàn. Lỏng chỏng quanh đó là mấy cái ghế chữ K phòng khi quán đông khách. Quán lợp lá, che phên nứa đủ để tránh được gió lùa. Vì đây là khu đất giải tỏa nên quán cũng chỉ làm tạm. Cạnh đó, một đống lửa được nhóm lên. Gốc tre cùng với trấu giữ cho bếp luôn đỏ than và ấm khói. Thi thoảng một đụn khói lại cuộn lên cay toét mắt. Ấy vậy mà khách cứ xúm xít bâu quanh chật ních. Ai nấy đều hơ tay xuýt xoa cùng gió rét.
          Quán cóc này là nơi tụ tập của cánh xe ôm, là nơi hẹn hò của khách, là điểm dừng chân thư giãn ngắm cảnh phố phường của những người như tôi chiều nay. Bởi thế, đây cũng thu thập khá nhiều chuyện. Từ chuyện thế giới, khu vực đến chuyện làng nọ, phố kia. Từ chuyện sao, mốt, đến chuyện vụ án, ngoại tình. Từ chuyện công sở giấy mực đến chuyện ruộng vườn, cày cấy... Chuyện nào cũng hấp dẫn, ly kỳ. Không ồn ã, ầm ào, xô bồ như quán bia mùa hạ, ở đây, chiều cuối năm này, ở cái quán cóc tuềnh toàng này chỉ có những câu chuyện của những người lao động. Thế nên, chuyện vui, chuyện tiếu lâm gây cười là chính. Chuyện làm ăn, kiếm tiền tiêu Tết, lo Tết là chủ yếu. Chuyện giá cả, việc làm là quan trọng. Bàn chuyện thế giới cũng chỉ là thông tin cho nhau biết để mà “nâng cao nhận thức” như cánh văn phòng chúng tôi hay thường gọi.
          Chẳng cần nhiều tiền, chẳng phân biệt sang nghèo đều vào được quán cóc. Thậm chí không tiền cũng ngồi ở quán cóc được. Hút nhờ một điếu thuốc lào, ngồi nhờ hơi ấm của bếp lửa trong khi đợi người đã hẹn. Có bữa, cùng với bà cụ chủ quán còn thêm mấy ông già ngồi chơi cờ tướng giết thời gian nữa. Cánh xe ôm chờ khách thì đương nhiên rồi. Quán cứ thế mà đông vui. Ở cái chỗ nửa phố nửa quê này chuyện cứ thế mà rôm rả. Bởi thế, gió mùa đông bắc về, rét là vậy, thế mà tôi và nhiều người vẫn cứ muốn ngồi ở quán cóc để liêu xiêu ngồi ngắm dòng người xe giờ cao điểm đang nườm nượp chảy trên phố. Cuối năm nên ai cũng vội. Chúng tôi cũng vội lắm chứ nhưng hình như ai cũng cố chọn cho mình giây phút thảnh thơi, sống chậm lại thì phải. Tôi thì đương nhiên rồi.

          Tôi đã từng đi nhiều nơi, đến nhiều điểm sang trọng nhưng chưa bao giờ thoải mái, tự tin, gần gũi như được ngồi ở những quán cóc, đặc biệt là cái quán cóc bé nhỏ đơn sơ này của quê tôi. Phải chăng đó là sự bình yên của cuộc sống, là nốt nhạc ngân dài, là khoảng lặng yêu thương trong bản hòa tấu xô bồ của nhịp đời hối hả? Chiều cuối năm! Em ơi, về cùng anh quán cóc! Về đi em mà thương nhớ thuở sinh viên gian khó một thời. Về đi em để tìm lại kỷ niệm hẹn hò xưa ngày ấy. Quán cóc vẫn còn đây. Mùi ngô nướng, khoai nướng vẫn đang tỏa thơm ngào ngạt đâu đây. Cả làn khói trong đống lửa hồng kia nữa. Nó cũng vừa bay lên, sực vào mắt anh cay xè như thổi thêm vào lòng anh những thương cùng nhớ. Rét đấy mà cũng ấm áp nồng nàn lắm đấy. Quán cóc ơi, chiều cuối năm!

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

THÁNG CÔ HỒN

Tháng cô hồn lén lút về đêm qua
Đã mang theo cả một trời giông bão
Mưa trút nước,
Gió đùng đùng,
Điên đảo
Sấm chớp đì đoành
Xé rách toạc sớm mai

Tháng cô hồn ập cơn bão số hai
Dọn đường về cho Ngưu Lang, Chức Nữ
Đổ nước mắt trời để những ngày gặp gỡ
Rả rích giọt buồn mưa ngâu, mưa ngâu…

Sông, biển chết rồi linh hồn cá về đâu?
Rừng cũng hết đất cằn trơ sỏi đá
Dự án nọ kia xới lộn tung mồ mả
Ô nhiễm môi trường…
Hồn vất vưởng bơ vơ

Tháng cô hồn
Giông, bão, gió, mưa…
Xá tội vong nhân,
Lạy xin trời thương xót
Cho những linh hồn qua những ngày đắng đót
“Đường trần em đi… yêu thương thật thà” (*)

                     Sớm mai, mùng Một tháng Bảy, Bính Thân


(*) Ý bài hát “Hoa vàng mấy độ” của Trịnh Công Sơn

HALLOWEEN

Thiên hạ bây giờ nhiều mặt nạ lắm rồi
Chẳng cần vẽ tô, trát bôi gì nữa nhé
Em thế nào thì cứ nguyên như thế
Ma quỷ mà chi, Halloween ơi!

Ngày bình thường cũng đã thấy chơi vơi
Những thơn thớt nói cười, những bắt tay giả lả
Cứ ngỡ thân quen mà mưu mô xảo trá
Vì ghế, vì tiền… bao nhiêu rắn giả lươn

Hàng giả bây giờ y như thật luôn
(Người còn giả huống là hàng em nhỉ?)
Đừng thêm nữa những ma cùng quỷ
Sợ lắm rồi, đâu cần Halloween!

Hãy dành cho nhau sự thật, niềm tin
Quẳng tất cả những hóa trang, giả dối
Hãy chính là ta dẫu cõi đời chật chội
Chan chứa Tình yêu cùng sát cánh đi lên…


                               Halloween 2016

NHỚ NGHỀ DẠY HỌC XƯA

Chẳng thể nào về được lại ngày xưa
Cái thời mê say đứng trên bục giảng
Cái thời những cặp mắt hồn nhiên trong sáng
Ngắm nhìn tôi và nuốt lấy từng lời

Văng vẳng đâu đây tiếng gọi “Thầy ơi!”
Giật thót tim - mình đã từng nhà giáo?
20 tháng 11 lại về
Hồn lại trong giông bão
Ngơ ngẩn đường đời thương nhớ quá ngày xưa!

Trả lại tôi đi những học trò mộng mơ
Trả lại tôi nhé bảng đen cùng phấn trắng
Những đồng nghiệp thân thương cùng những trang giáo án
Những lời kính yêu trọng vọng lắm: “Thưa thầy”…

Ngày nhà giáo Việt Nam - tất cả vẫn còn đây
Ríu rít học trò thăm thầy cô vui quá
Chỉ có tôi cứ chông chênh đến lạ
Nghiệp mới, xa trường, xa chốn cũ…rưng rưng

Đồng nghiệp xưa ơi!
Học trò ơi!
Chúc mừng!
Ngày nhà giáo Việt Nam tưng bừng vui nhé!
Này hát, này đàn, này hoa tươi… cứ thế
Vang mãi bài ca “Người giáo viên nhân dân”…


                                    Ngày 19-11-2016

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

ĐỢI QUÀ GIÁNG SINH

Giáng sinh - thức trọn đêm qua
Sáng ra tìm quà vẫn chẳng thấy đâu?
Đen sì ống khói trên đầu
Ông Nô-en - tít tận đâu cuối trời?

Con tuần lộc mất tăm hơi
Chỉ cây thông đứng giữa trời vi vu
Điều ước đã gửi trong thư
Đến giờ chẳng thấy coi như… cũng tàn

Nào đâu dám ước cao sang
Chỉ mong Chúa đến đem nàng cho tôi
Thế mà tuyết trắng như vôi
Để đêm trắng lạnh tôi ngồi chờ trông

Cuối cùng không vẫn hoàn không
Cuối năm, tôi - kẻ sang sông lỡ đò
A-men, Chúa vẫn phớt lờ
Nhiệm màu chi? Chỉ là mơ hão huyền!

May còn sót lại que diêm
Nhặt gom ngày cũ nhóm lên chút này
Tôi cùng ống khói loay hoay

Lửa bùng reo rủ khói bay lên trời