“Ông
trời ổng xuống ngay cây dầu bóng này bắt tao nghỉ đi lượm ve chai tao cũng hổng
thèm nghỉ nha!”. Ông già tám hai tuổi tuyên bố dứt khoát với con trai và con
dâu như thế. Bao nhiêu lần rồi họ tìm đủ mọi cách để ông thôi đi lượm ve chai
nữa thế mà ông vẫn cố tình làm theo ý ông. Nhà toàn công chức đủ ăn, đủ mặc chứ
nào có nghèo khổ gì cho cam. Vậy mà ngày nào ông cũng dậy thật sớm, quầy quả đi
lượm ve chai.
Thân gầy còm nhom, đạp chiếc
xe cũ đi khắp cùng ngõ hẻm, chợ búa ông nhặt nhạnh từng bao ni lông, từng lon
hộp phế thải về bán ve chai, kiếm từ đồng bạc lẻ. Hàng xóm kêu rêu, trách móc:
“Con vậy mà không lo, để cha già đi lượm ve chai kiếm sống. Thiệt hết biết!”.
Ngay cả bạn bè ở xa nghe tin họ cũng gọi điện thoại về góp ý. Nhưng họ nào có
biết nỗi khổ của hai người. Con trai và hai con dâu của ông ấy đều là công chức
nhà nước chứ có phải dân thường đâu. Anh con cả là hiệu trưởng một trường trung
học cơ sở nhé. Đường đường như thế mà để bố cứ lang thang, nhặt rác à? Đâu có
được.