Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

"NHỚ CANH RAU MUỐNG, NHỚ CÀ DẦM TƯƠNG"

      
      Cứ mỗi lần đi công tác xa, hơn lúc nào hết trong tôi lại văng vẳng câu ca dao: "Anh đi anh nhớ quê nhà/ Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương/ Nhớ ai dãi gió dầm sương/ Nhớ ai tát nước bên đường hôm mai". Giữa đủ đầy của của mọi thứ, cả về vật chất lẫn tinh thần của chuyến công tác, của nơi tôi đến, nhưng sao tôi lại "nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương" đến thế, đặc biệt là những ngày hè nắng oi xa nhà, xa quê. Giữa bữa ăn với bao món lạ, những đặc sản vùng miền, nào dê núi đá, cá sông Hồng, nào nem giò, chả lụa, nào gà tần, chim quay... rồi cả những món mà tôi thậm chí còn chưa biết gọi tên là gì, chưa biết cách ăn như thế nào, ấy vậy mà thèm lắm bát canh rau muống, miếng cà dầm tương quê nhà.  
      Ngày xưa, lại ngày xưa - biết làm thế nào được khi tôi thường nặng lòng với hoài niệm, sống với quá khứ, khi mà cuộc sống ngày đó còn biết bao thiếu thốn, khó khăn thì "cơm trắng cá kho" không chỉ là mơ ước của riêng tôi mà còn là của bao người. Thế nên, trong bữa ăn thường ngày của mọi gia đình, nhất là trong những ngày hè nắng oi thì bát canh rau muống, miếng cà dầm tương là không thể thiếu được.  

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

ĐÔI BÔNG HỘT XOÀN

          
        Đúng là quán chè Bà Tám! Ai muốn biết chuyện to chuyện nhỏ đầu trên xóm dưới cứ đến quán chè đầu đường là biết ngay. Chúa tể nhiều chuyện. 
         Chồng và mẹ chồng An lấy làm không vui khi chiều chiều An hay ra đó. Mấy đứa con bà Tám cũng tiên sư dòm ngó chuyện người khác. Cũng vì bọn nó mà làm An mải nghĩ về đôi bông hột xoàn mẹ chồng cho cô khi hỏi cưới. Không biết con Gái nhỏ bà Tám nghĩ sao mà lại bảo An coi chừng bông hột xoàn má chồng cho là bông giả. May mà An nhanh trí “Chị đừng nói bậy, mẹ chồng em nghe được là không xong đâu. Em không biết mấy li nên đi thử rồi. Người ta bảo 5 li. Tất nhiên là hột xoàn thật, giả sao được mà giả”. Gái nhỏ im re.
        Tối đó, An không sao ngủ được. Lăn trở hoài không chịu thấu cái cảnh nhà chồng cho bông giả. Gạt An, gạt cả dòng họ nhà mình. Tức thật! Vậy mà Sơn, chồng An dám khẳng định là hột xoàn thật. Chính mẹ anh mua lại của dì. Mẹ chồng dì mua hột xoàn của bà bạn thân chuyên buôn bán thứ này. Người ta có làm giấy tay cho bà nhưng lâu quá bà bỏ đâu mất. Bà mua để dành cưới vợ cho thằng con trai lớn. Dì khóc tưởng như hết nước mắt khi bán đi vật kỷ niệm quý giá này do làm ăn thua lỗ. Tiếc của, dì đổi lấy vàng của mẹ mà còn dặn hờ, sau này nếu có điều kiện dì xin mẹ cho chuột lại. Mẹ Sơn không nhớ đã đổi bao nhiêu vàng cho dì ấy. Chỉ nhớ là nó quý lắm, bà để dành cho con dâu duy nhất là vợ Sơn. Trước khi cưới Sơn muốn An hãnh diện với bè bạn nên anh đã bỏ một buổi làm để chính mình ngồi trông thợ bạc làm lại kiểu mới cho An.   

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

ĐÂU RỒI TIẾNG VE?


Ngày xưa anh kể
Chuyện tình hoa phượng ve sầu
Bao năm say đắm yêu nhau
Vẫn không thành chồng thành vợ
anh ví em như hoa phượng nở
Má thắm, môi hồng xinh duyên
Khi em hát lên
Anh lại ví như con ve sầu rút ruột gan gọi bạn
Những buổi tan trường
Gốc phượng là nơi hò hẹn
Em hát những lời yêu thương
Anh mơ hai đứa chung đường
Phượng thắm trên đầu, ve ngân những lời ước nguyện
Chúng mình nhìn nhau đắm say

Sớm nay
Phượng trên cành lốm đốm đỏ
Con ve trong em
đã thôi gọi hè tự khi nào em cũng không biết nữa
Có phải từ ngày
Mình tạm chia tay
“Hè mình lại gặp nhau”?
Và mùa sau
Tiếng ve rơi
Đầy vũng nhớ
Ngày  đêm  nức nở
Sao anh không múc về?
Giữa mùa hè mà lòng em tái tê
Cầm lòng em tát cạn
Khô khát miền không anh.