Chỉ còn ít ngày nữa là đến rằm
Trung thu. Không khí Tết Trung thu đã tràn ngập khắp mọi nơi. Đi đến đâu cũng
thấy các cửa hàng cửa hiệu bày bán đủ các thứ bánh kẹo, đồ chơi. Nào Kinh Đô, Hữu
Nghị, nào Bibica, Thăng Long... tất cả cứ đỏ rực cả đường phố. Mẫu mã lại đẹp và
sang quá. Đồ chơi được dịp cũng khoe sắc, đua màu. Đường làng, ngõ xóm tấp nập
những xe chở hoa quả ra chợ, ra phố. Và thời tiết thì kỳ lạ lắm. Mới mưa bão ầm
ào mấy hôm trước thế mà bước sang tháng trung thu bầu trời bỗng dưng cao xanh hẳn
lên, nắng vàng ươm như rải mật. Đêm về sao giăng kín trời. Mảnh trăng đầu tháng
lấp ló đầu thôn như mời gọi lũ trẻ đi họp đội thiếu niên, tập nghi thức, tập đánh
trống ếch để đón rằm trung thu. Tôi cũng ngẩn ngơ trước khung cành thanh bình và
nên thơ quá đỗi ấy và cũng mong trung thu biết chừng nào.
Ngày
xưa, không khí trung thu đâu có rộn rã sớm như thế này. Chợ thì có phiên. Mãi
phiên chợ giáp rằm người ta mới mua bán các thứ cho ngày Tết trung thu. Trẻ con
háo hức có chăng thì từng nhà một. Thôi thì cố làm cho được cái đèn ông sao. Bố
cùng con, ông cùng cháu chẻ tre, vót nan, tìm giấy bóng đủ sắc màu để làm đèn. Đâu
chỉ có đèn ông sao, còn nhiều thứ đèn khác nữa tuỳ vào sự khéo tay của mỗi người.
Đèn con cá, đèn con thỏ, đèn lồng... Dù là đèn gì đi nữa thì dứt khoát nhà nào
cũng phải có chiếc đèn ông sao. Dạo đó không có tiền mua nến, tôi còn gom nhặt
hạt bưởi, bóc vỏ, xâu thành chuỗi với nhau phơi khô để cắm vào đèn đốt thay nến.
Những nhà có điều kiện thì làm đèn kéo quân. Hôm đốt thử đèn kéo quân cả bọn trẻ
trong xóm xúm xít lại xem, trầm trồ xuýt xoa trước sự kỳ lạ của những bóng hình
đang chạy mờ mờ ảo ảo bên trong. Thằng bạn tôi được bố nó làm cho cái đèn kéo
quân đó hãnh diện lắm, mặt nó cứ vênh lên cùng ánh trăng.