inrasara
Một chiều trời nắng dịu, ở khoảng sân nhỏ tại trụ sở Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Tây Ninh tụ tập khá đông các cây thơ quen thuộc của tỉnh. Mọi người đang huyên thuyên trò chuyện chờ khai mạc sân Thơ Đường, chuẩn bị cho Đêm thơ Nguyên Tiêu, thì đột ngột, không khí sân thơ lắng lại. Có nhân vật lạ vừa xuất hiện. Vóc người tầm thước, vai đeo túi thổ cẩm căng phồng, cái đầu hói phô ra vầng trán rộng tạo ấn tượng mạnh cùng mái tóc dài lơ phơ đổ ra phía sau vừa bao hết cổ. Tôi liên tưởng đến hình ảnh các vị học giả, nhà bác học thường thấy trên sách báo.
Đi cùng là nhà thơ đất Tây Ninh Khaly Chàm. Anh đến dự Ngày Thơ, chắc là nhà thơ – tôi nghĩ thế. Vị khách đáp lại lời chào của mọi người bằng một nụ cười tươi rói và thân thiện, khoe những cái răng trắng, đều.
- Nhà thơ Inrasara – anh Quốc Việt giới thiệu, - xin chào nhà thơ nổi tiếng Inrasara đến với sân thơ chúng ta!
Biết nhiều về Inrasara qua các tác phẩm cùng các giải thưởng trong và ngoài nước anh đoạt được, nhưng chắc chắn với nhiều người (và cả tôi) đây là lần đầu tiên gặp mặt. Khách không mời mà đến, đến và tạo ngạc nhiên đầy bất ngờ thú vị.
Inrasara là vậy, luôn gây cho mọi người bất ngờ, bao nhiêu là bất ngờ. Nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên cho rằng “Inrasara xuất hiện trên văn đàn Việt Nam như một huyền thoại”. Có người gọi anh là một hiện tượng văn hóa đa dạng, là kì nhân, nhà thơ hàng đầu…thôi thì đủ cả. Riêng tôi, khi hiểu anh, tôi nghĩ anh đến với trần gian và thế giới chữ nghĩa như là tặng vật.
Năm Đinh Dậu, đại hạn ở Ninh Thuận, cây cối chết khô, súc vật chết khát. Hạn, đến bồ câu ăn trứng do chính mình đẻ ra; còn con người phải vật lộn với thiên tai để sống qua ngày. Chính năm ấy, thằng Klu cất tiếng khóc chào đời dưới mái tranh trong một gia đình nông dân Chăm nghèo tại làng dệt thổ cẩm truyền thống - làng Chakleng. Là làng duy nhất có tên trên bia kí cổ, nơi sinh của vị vua lớn nhất trong lịch sử Champa: Po Klaung Girai. Có lẽ đấy là một định mệnh làm cuộc đời anh gắn liền với những cái nhất, cái lạ hoắc.