Những ngày cuối
năm này sao lại rét đến thế. Tháng chạp về mưa, rét, buồn tái tê. Nằm trong
chăn êm, nệm ấm tôi cứ thao thức mãi vẫn không chợp mắt được. Lật bên nọ, trở
bên kia, co quắp xuýt xoa cùng rét. Không ngủ được một phần do rét, phần khác
lại là những ký ức những ngày tháng chạp xưa cứ ào ạt hiện về.
Ngày ấy, tháng chạp rét lắm. Rét hơn
bây giờ rất nhiều. Làm gì có chăn ga, gối đệm. Tối tối, cả nhà tôi quây quần
bên bếp lửa sưởi ấm, chuyện trò râm ran. Đặc biệt là chuyện chuẩn bị đón Tết.
Lũ trẻ con chúng tôi háo hức lắm. Đứa mơ bánh chưng, đứa lại mơ quần áo mới mặc
cho ngoài kia gió bấc rít từng cơn lùa qua khe cửa đem cái rét vào buốt thon
thót. Bụi chuối góc vườn gió xào xạc. Có những đêm mưa phùn nghe rõ từng giọt
rơi tí tách ngoài hiên. Không khí Tết lôi cuốn cả nhà tôi, đặc biệt lũ trẻ
chúng tôi ngay từ đầu tháng chạp.