Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

KÝ ỨC CÒ KE


Công việc và gánh nặng gia đình đã đè bẹp ký ức về cây cò ke của tuổi thơ tôi tự khi nào. Sớm nay ngày nghỉ, tôi về quê mẹ sớm hơn mọi khi, nên có dịp thong thả tận hưởng khí trời còn hơi sương. Nghe thoang thoảng cái mùi vị chát chát. Chợt nhận ra cây cò ke bên đường đang vào mùa trổ hoa. Không cưỡng lại được những chùm hoa li ti đang đong đưa mời gọi, hơi sương còn đọng lấp lóa. Tiếng ve sầu rả rít gọi hè trên đọt cò ke. Tôi dừng xe lại mà nhìn thấy vô kể những kỷ niệm của thời niên thiếu ùa về trong nhánh, lá và hoa cò ke.
Cò ke là loại cây thân gỗ, mọc hoang trong rừng. Lá cỡ bàn tay, màu nâu xám, nham nhám. Bọn con nít chúng tôi ít khi chú ý đến thân cây và lá kể cả hoa của nó. Những cánh hoa li ti dù chúng “tụ họp” lại thành chùm nhưng cũng chẳng thu hút được sự chú ý của bọn tôi. Và có lẽ vì lá to hơn chùm hoa nên hoa ít được để ý.

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

TIẾNG GỌI “ANH” ĐẦU ĐỜI

 

                             Lần đầu tiên trong đời bạn gái gọi bằng “Anh”
Giọng lí nhí nhưng tôi nghe rất rõ
Mùa hè năm đó
Phượng đỏ cháy trời
Ràn rạt tiếng ve rơi
Em ngước nhìn tôi run run chùm phượng vĩ
Tôi ngây người dại tê trong ý nghĩ
Cầm nhành hoa trên tay
Loay hoay loay hoay
Chưa hết ngẩn ngơ em đã vù cuối lớp
Bỏ lại tiếng cười và còn đây ánh mắt
Lâng lâng, lâng lâng
Tôi bay trên không…
Ơ hay! 
                             Mình đã thành người lớn!