Nguyễn Hữu Quý
Thực tình tôi đã loay hoay khi nghĩ đầu đề cho bài viết cảm nhận về
tập thơ Lục bát bỏ bùa (*) của Đỗ
Xuân Thu. Cuối cùng, bằng lòng trích hẳn một câu trong bài Lục bát cầu may của anh ấy làm tít. Tôi biết, Đỗ Xuân Thu đang dồi
dào lực viết; ngoài 6 tập truyện ngắn, 3 tập tiểu thuyết, 1 tập tản văn anh đã
trình làng 9 tập thơ. Lục bát bỏ bùa là
đứa con thơ thứ 9 của Đỗ Xuân Thu.
Tôi nghĩ, thể thơ được coi là truyền thống này đã chảy, đã thấm
trong Đỗ Xuân Thu từ lâu bởi vậy mới có lời ru thao thiết: Lục bát à, lục bát ơi!/ Buồn đau không bán, vui cười không mua/ Lang
thang một gã quê mùa/ Gánh thơ ra chợ, vào chùa…cầu may…Chợ và chùa, một chỗ
ồn ào xô bồ, một chốn tĩnh lặng, thanh đạm nhưng đều thuộc về cuộc sống cả và ở
đâu cũng cần tình người tốt đẹp. Đắm chìm vào cái tình, vin câu lục bát, Đỗ
Xuân Thu phơi trải lòng mình vừa hồn nhiên, vừa sâu sắc đến dễ thương.
Làm thơ lục bát dễ nhưng khó. Non tay là sáo mòn, nôm na vần vè ngay
thôi. Cảm xúc không đầy, tứ thơ không vững, hình ảnh không đắt, ngôn ngữ không
hoạt thì lục bát khó hay lắm dẫu vần rất chuẩn, luật bằng trắc chẳng sai. Không
phải nhà thơ nào cũng bén được duyên lục bát đâu. Đọc lục bát của Đỗ Xuân Thu,
tôi thấy anh là một trong những người viết hiện nay có cái duyên “lặn vào
trong” với thể thơ đậm chất Việt này. Độ hòa nhuyễn trong thơ lục bát của Đỗ
Xuân Thu đáng ghi nhận. Không khó lắm khi ta muốn chọn ra những bài khá, câu
khá trong tập Lục bát bỏ bùa này. Những
bài như Bảy ngày ở xứ Kim Chi, Bỏ bùa, Chìm nổi, Đời sông, Gió đàn ông, Khúc ru của mẹ, Ru chay, Trước ngày con làm mẹ, Vai diễn…sẽ minh chứng cho điều tôi vừa
nói.