Nhà
thơ, nhà báo Vương Tâm trong một lần công tác lên Phú Thọ đã có buổi
tâm sự trò chuyện với tôi khá lâu. Chẳng ngờ, qua câu chuyện đó, ông đã
viết một bài báo (hẳn một trang) về tôi in trên báo Văn nghệ Công an số
187 ra ngày 05-11-2012. Ông điện và gửi mail bài này cùng ảnh trang báo
cho tôi. Tôi xem, đọc và rất xúc động trước tình cảm của ông. Ông nhìn
tôi ở một góc nhìn khác. Bài báo rất ấn tượng, chỉ có 4 chi tiết chưa
chính xác lắm. Đó là: số sách xuất bản của tôi là 14 (chứ không phải
13), tiền thưởng các giải (3 giải) và hỗ trợ đầu tư của tập thơ “Khúc đồng dao”
là 37 triệu đồng (chứ không phải 25 triệu đồng
- giá vàng hồi đó mới có 280 ngàn đồng/chỉ thôi nhé) và thời điểm những
năm 90 của thế kỷ trước thì chưa có laptop mà mới chỉ có vi tính "386",
"486" và ca khúc "Kỷ niệm Đoan Hùng" là bài hát đơn ca chứ không phải "tập thể ca". Dẫu sao cũng là những chi tiết vui và thú vị.
Một lần nữa xin cảm ơn nhà thơ, nhà báo Vương Tâm và báo Văn nghệ Công
an đã cho Choẽ bò em bay lên mây. Xin giới thiệu bài viết này cùng bà
con để mừng cho Choẽ nhà em.
TAY "NGÔNG" NỂ VỢ
Vương Tâm
Giờ thì Xuân Thu đã là Phó chủ tịch thường trực Hội Văn Nghệ Phú Thọ,
trong tay có tới 13 cuốn sách các thể loại, nhưng vẫn ham vui, vẫn mơ
màng, tình tang trong mộng tưởng, lắm chuyện. Mới rồi đi dự trại và tham
gia lớp học của Hội Nhà văn tổ chức trên Gia Lai, “hắn” đã tưởng tượng
ra một loài hoa có cái tên Nhã My, trong truyện ngắn “Huyền thoại hoa
Nhã My”. Ai đọc cũng đều tin rằng ở núi Phú Cương thăm thẳm ấy có một
loài hoa Nhã My, một biểu tượng cho sự nồng nàn, say đắm, thủy chung.
Nhiều người dò hỏi. Có những cô gái đã kiếm tìm. Nhưng lại có người bảo
“hắn” chơi ngông, dám bịa đặt, vì loài hoa ấy làm gì có. Thì thế! “Hắn”
nổi tiếng ngông từ khi còn trẻ…
1 - Từ “quan” xã chơi ngông
Trước khi về làm “quan” ở Hội Văn nghệ Tỉnh, Xuân Thu đã có hai mươi
năm làm “quan” xã và huyện. Cái đận làm công tác xã, ở Chí Đám, Đoan
Hùng, từ năm 1986 đến 1998, Xuân Thu đã từng làm Chủ tịch xã tới mấy
khóa liền và đã nổi tiếng là chơi ngông. Anh là người chủ tịch xã đầu
tiên, trong toàn huyện chơi vi tính khá thành thạo. Xuân Thu mang nhiều
hoài bão xây dựng quê mình sau khi rời quân ngũ và đi học một lớp trung
cấp nông nghiệp về. Khi ấy, ông “quan” xã trẻ nhất huyện, nếu không nói
là trẻ nhất tỉnh Phú Thọ, ở tuổi 30 biết chơi đàn ghi ta và xúng xính
chiếc lap top bên mình. Người già bảo hắn chơi ngông, điệu đà, chắc đã
làm được gì, nhưng hóa ra “hắn” giỏi nghề nông thật sự và sống chết với
làng xã, cho dù khi đó không hề có chế độ gì đáng kể và nhất là đến chủ
tịch xã cũng không có lương trong biên chế Nhà nước.