Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

TIẾNG GÀ GÁY

                   Nỉ non tiếng dế tháng ba
                   Bỗng nghe xao xác tiếng gà gáy đêm
                   Bồi hồi thổn thức con tim
                   Không gian như nổi như chìm trong tôi

                   Lênh đênh quá nửa kiếp người
                   Đam mê với những chân trời viển vông
                   Từng đi nam, bắc, tây, đông...
                   Lầu son, gác tía, bóng hồng, nhạc, hoa...

                   Đêm nay ở giữa quê nhà
                  Thiêng liêng quá một tiếng gà gáy khuya
                  Giật mình chợt tỉnh giấc mê
                  Quê hương da diết nẻo về xốn xang

         Đột nhiên thổn thức bàng hoàng
                   Nhịp thời gian
                                      Tiếng của làng
                                                             Gà ơi!

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

ĐÊM BỆNH VIỆN


             Không ngờ tôi lại nằm viện. “Cái vết thương xoàng mà đi viện” (Phạm Tiến Duật). Tụt huyết áp, đau bụng dữ dội, 11 giờ trưa nay, anh em cơ quan đưa vội tôi vào bệnh viện. Khám xét xong, bắt đầu truyền nước từ 12 giờ. Nằm liệt từ lúc đó đến 8 giờ tối. Vừa mới tháo dây truyền xong, tôi nhỏm dậy tìm Ipad. Cô y sỹ trực vội can ngăn tôi, khuyên tôi hãy nghỉ, tĩnh tâm lại sau truyền. Đành nghe theo chỉ dẫn chuyên môn vậy, tôi nằm mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Người ê ẩm, chân tay rã rời. Đứa cháu trông tôi chạy quanh đâu đó. Đã dặn mọi người đừng thông báo cho ai, thế mà tối nay mấy anh bạn nghe tin kéo đến chơi đông quá. Tôi bảo đứa cháu tuyệt đối không được nói gì bác ốm kẻo ở nhà lại lo, hai bác cháu ở đây cùng cháu lái xe chạy đi chạy lại là được rồi.

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

TRỜI ƠI! SAO ĐÊM DÀI THẾ?


Sáng nay, đang giờ làm việc, chiếc điện thoại trong túi tôi bỗng rung khúc nhạc chờ báo có tin nhắn. Tôi mừng quýnh nghĩ là em nhắn tin cho tôi. Mấy ngày nay, tôi mong tin em quá chừng. Lóng ngóng rút điện thoại ra, tim tôi đập thình thịch, tay tôi run run. Hồi hộp quá. Chẳng dè tin đó là của Hà Công Trường - đứa em mê văn chương của tôi mãi tận trong Gia Lai nhắn về. “Anh vào blog em đọc nha”. Giời ạ! Thì ngày nào tôi chả đọc blog của nó cơ chứ. Thế mà làm người ta mừng hụt. Tuy vậy, tôi cũng mở laptop vào “nhà” của Trường xem có “món” gì mới. Tay này là chúa hay ỡm ờ.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

LỄ BỎ MẢ GIA LAI

    Dự xong hội nghị tổng kết năm của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các hội VHNT Việt Nam tổ chức tại thành phố Pleiku, tôi cùng Hà Công Trường - biên tập viên tạp chí Văn nghệ Gia Lai, nhà báo Ngọc Tú, báo Gia Lai, ba anh em trên hai con ngựa sắt nhằm hướng Chưprong thẳng tiến. Sớm xuân cao nguyên lồng lộng gió. Càng xa thành phố Pleiku, gió càng thổi mạnh. Bạt ngàn gió và gió. Ù ù gió. Phần phật gió. Hun hút gió. Bụi đất đỏ cao nguyên mù mịt bay trong gió. Tôi ôm chặt lấy thân hình to béo của Trường. Hai anh em gào lên nói chuyện với nhau trong gió. Gió vù vù rất khó nghe. Giọng Quảng Bình của Trường lại càng khó nghe hơn. Nhiều lúc tôi cứ ừ ào đại. Bình thường nghe Trường nói đã cần “phiên dịch” rồi huống chi bây giờ lại đang đi trong gió thổi. Ấy vậy mà vui đáo để. Hơn ngàn cây số từ Đất Tổ Phú Thọ vào đây để được vi vu thế này bảo sao không vui.

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

ĐÊM QUA


Hai con mắt nhún vào đêm đen
Trắng bệch
Không ngủ
Không phải vì mắt không ngủ

Lui cui vật gì có hình trái tim lau khô chỗ kí ức ướt đầm
Không ngủ
Không phải vì tim không ngủ

Thằng đầu cố bó buột ý nghĩ đi hoang
Cột chặt những lơ ngơ
Không ngủ
Không phải vì đầu không chịu ngủ

Tất tả đêm
Bọn chúng sắm lễ
Hành hương về phía anh cho kịp trời sáng