Sáng nay, đang giờ làm việc, chiếc điện thoại trong
túi tôi bỗng rung khúc nhạc chờ báo có tin nhắn. Tôi mừng quýnh nghĩ là em nhắn
tin cho tôi. Mấy ngày nay, tôi mong tin em quá chừng. Lóng ngóng rút điện thoại
ra, tim tôi đập thình thịch, tay tôi run run. Hồi hộp quá. Chẳng dè tin đó là
của Hà Công Trường - đứa em mê văn chương của tôi mãi tận trong Gia Lai nhắn
về. “Anh vào blog em đọc nha”. Giời ạ! Thì ngày nào tôi chả đọc blog của nó cơ
chứ. Thế mà làm người ta mừng hụt. Tuy vậy, tôi cũng mở laptop vào “nhà” của
Trường xem có “món” gì mới. Tay này là chúa
hay ỡm ờ.
“Gió
ơi! Gió thổi về đâu?” là tiêu đề tản văn mà hắn mới post lên, lại còn ghi rõ:
viết tặng anh XT và những người đêm ngủ muộn” nữa mới oách chứ. Trường viết tản
văn hay lắm, thấm đẫm nhân tình thế thái, cứ như thơ. Tò mò, háo hức, tôi đọc
liền một mạch bài viết của Trường. Đến đoạn “Đau lòng đó nhưng không hề oán trách dòng sông, tôi chỉ oán trách cơn
gió vô tình đẩy con thuyền xa bến, đẩy em về bến mộng giàu sang. Đêm nay, gió
vẫn lùa qua khung cửa nhỏ, quẩn quanh trên tầng, vờn vi… Gió thổi phương nào có
về phương em không nhỉ? Nếu có về hãy vuốt giùm tôi mái tóc, bờ môi… vuốt những
yêu thương đốt cháy lòng êm vắng, vuốt những nụ cười hạnh phúc lẻ loi anh. Đêm
nay, gió thổi phương nào mà nghe xào xạc, mà nghe cô đơn nén tiếng thèm muốn
gọi… gọi một thứ vô hình không thể định tên mà cũng chẳng thể định hình. Có
chăng là nỗi nhớ hay một cái gì đại loại thế hay chỉ là một câu hỏi vu vơ cho
gió. Gió ơi! Gió thổi về đâu…?”, thì tôi không thể đừng được nữa, comment
liền cho Trường. “Tản văn đọc nghe như gió buốt lòng. Trời ơi! Sao con người ta
phức tạp thế hả Hà Công Trường? Gặp nhau, yêu nhau, xa nhau, thậm chí phải chia
tay nhau mà ngọn gió cứ vô tư từ phương ấy thổi về, từ phương ta thổi đi. Đã
bao lần “để gió cuốn đi” mà nào có được phải không em? Thì đấy cũng là hạnh
phúc, hạnh phúc được khổ đau vì yêu, vì người mình yêu, vì “yêu quá cuộc
đời này”. Mong sao có những ngọn gió mát lành đến với em, với anh và với tất cả
mọi người”.
Thế
là tôi được Hà Công Trường tặng một tản văn về tình yêu và xếp vào đội những người ngủ muộn. Có kẻ xuyên tạc câu các cụ ngày
xưa: “Thức lâu mới biết đêm dài/ Ở lâu mới biết những người bất nhân”.
Với tôi, đêm dài thì rõ rồi, còn bất nhân thì tôi chưa thấy ai cả. Ai cũng tốt,
cũng đáng yêu lắm. Ừ thì cũng có người nọ, kẻ kia, thậm chí có người đánh tiếng
rằng thằng ấy, con ấy nó định hại anh đấy nhưng tôi vẫn cứ vô tư. Có sao? Mình
không ở ác với ai lẽ nào có người lại ở ác với mình? “Sống ở trên đời cần có
một tấm lòng”, Trịnh Công Sơn chả hát thế mãi là gì? Thế nên, tôi không thấy
người bất nhân đâu cả, chỉ thấy đêm dài dằng dặc, đêm vô tận mệnh mông, đêm
rỗng, đêm trắng, đêm ngu ngơ vì phải thức lâu mà thôi.Vì vậy, câu các cụ dạy chính xác là: "Thức lâu mới biết đêm dài/ Ở lâu mới biết lòng người có nhân". Phải tin yêu cuộc đời này chứ.
Ờ,
sao mà phải thức đêm mọ mại làm gì
nhỉ? Thôi, không kể những người vì công việc phải thức, vì tuổi tác phải thức,
chỉ nhắc tới mấy anh bạn của tôi và tôi được Trường xếp vào nhóm những người ngủ muộn thì tựu trung lại
đó là bệnh tương tư. Thì ngày xưa cũng chính các cụ đã chẳng từng “Đêm qua ra
đứng bờ ao/ Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ/ Buồn trông con nhện chăng tơ/
Nhện ơi, nhện hỡi nhện chờ mối ai?” đó thôi. Trời ạ! Thức đêm là bệnh của kẻ
đang yêu, là tật của người nhớ người. Thương nhớ thức đã đành, giận hờn vu vơ
lại càng thức hơn nữa. Thức trắng đêm chứ không phải ngủ muộn nữa đâu Trường
ơi!
“Một
mảnh trăng treo suốt đêm thâu”, rồi “chim sa, cá lặn”, “một tin trông, hai tin
đợi, ba bốn tin chờ sao chẳng thấy em?”. Các cụ ngày xưa thức đấy. Thức để mà trông
ngóng người yêu đấy. Nhớ thương thức tàn đêm đã khổ rồi, giận hờn tít tắp mù xa
mà thức thì không biết khổ đến chừng nào? Thanh minh với ai? Chia sẻ cùng ai?
Chỉ còn màn đêm đen bao quanh lặng phắc như tờ. Chỉ có màn hình trắng toát ngu
ngơ trước mặt. Chỉ còn một mình ta đơn côi. Biết là tin đấy, yêu đấy sao vẫn cứ
chấp nhau những điều vụn vặt nhỏ kia để rồi đêm lại trắng đêm, người thành
tượng gỗ, lưng cong như dấu hỏi thế này?
Một
ngày với bao biến cố. Cuộc sống xô bồ, bon chen với bao áp lực đêm về là khoảng
lặng dành cho nhau. Cuộc đời hữu hạn, tình thương bao la, thức đêm để kéo cuộc
đời dài ra, trải lòng mình lên đó. Xa cách phương trời, hình như bao nhiêu thời
gian cũng không đủ cho ta thương yêu nhau nên đêm về mới là lúc nhớ thương nhau
nhất. “Mau lên chứ, vội vàng lên với chứ”. Nhà văn, nhà thơ trải lòng mình trên
trang viết. Tôi trải lòng mình ra dệt nỗi nhớ niềm thương.
Đêm
nay không có gió thổi đâu Trường ơi! Giá có gió còn có tiếng rì rào, kể cả
tiếng rú rít đi chăng nữa, thì vẫn còn hơn là đêm lặng phắc thế này. Đêm nay,
anh thức cùng nỗi nhớ và cả những điều uẩn khuất chẳng thể nói cùng ai đây em
ơi! Muốn gọi em, kêu trời cho vỡ toáng đêm ra mà nào có được? Lại sắp “giao
thừa” nữa rồi! Bao giờ cho sáng? Bao giờ cho hết đêm nay? Để ta lại được gặp
người, gặp lại nhịp sống sinh sôi, cho khỏi cảm thấy đơn côi lẻ bóng, cho vơi
đi nỗi nhớ em, để ánh sáng mặt trời soi tỏ lòng ta những yêu thương dành cho em
vô bờ bến. Làm thế nào cho hết đêm nay? Trời ơi! Sao đêm lại dài đến thế!
Chỉ là một tin nhắn điện thoại, vào blog bạn, đọc bài của bạn, và từ bài viết của bạn mà anh liên tưởng đến bao chuyện nhân tình thế thái...
Trả lờiXóaCảm ơn anh tới thăm, sẻ chia và đồng cảm. Ơi! Cuộc đời! Bao yêu thương phải không anh?
XóaMuốn gọi em, kêu trời cho vỡ toáng đêm ra mà nào có được? Lại sắp “giao thừa” nữa rồi! Bao giờ cho sáng? Bao giờ cho hết đêm nay? Để ta lại được gặp người, gặp lại nhịp sống sinh sôi, cho khỏi cảm thấy đơn côi lẻ bóng, cho vơi đi nỗi nhớ em, để ánh sáng mặt trời soi tỏ lòng ta những yêu thương dành cho em vô bờ bến. Làm thế nào cho hết đêm nay? Trời ơi! Sao đêm lại dài đến thế!
Trả lờiXóaBài hay quá anh à! mượt mà cảm xúc và một nỗi nhớ đến gọi thành tên, Yêu thương là đau khổ và chấp nhận đau khổ để được yêu đấy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này đó anh à. Còn em, em không còn có thể mở lòng để yêu ai được nữa. Chai lỳ và trơ ra trước mọi cảm xúc rồi anh à. Ngày thật vui anh nhé. Em mượn bài này anh nghe nhưng sẻ treo trong một hôm khấc để khỏi đụng hàng hehe. Anh em mình đều khổ vì một chứ nhớ hết anh à.
Buồn quá Trường ơi! Biết vậy mà sao vẫn cứ vời vợi thế!
XóaXuân Thu ơi, đem chỉ dài với mấy loại người thôi: Buồn thê thảm, thất tình, làm ăn mà không thành đạt... chứ còn có người yêu bên cạnh, hôn chừng vài cái là hết đêm rồi đấy..
Trả lờiXóaĐọc tản văn hay quá, thương quá. Phải day dứt và trăn trở với cuộc đời, với người thương mới viết được như thế. Chia sẻ cùng tác giả.
Trả lờiXóaThuc dem de keo dai cuoc doi ra, trai long minh len do... Hay qua chu ah! Doc tan van cua chu ma thay yeu nguoi yeu minh hon va tran trong nhung phut giay hanh phuc, du la hanh phuc trong xa cach hay gian hon. Tinh yeu co muon guong mat va muon cach bieu hien, phai ko chu?
Trả lờiXóa"Chỉ còn màn đêm đen bao quanh lặng phắc như tờ. Chỉ có màn hình trắng toát ngu ngơ trước mặt. Chỉ còn một mình ta đơn côi. Biết là tin đấy, yêu đấy sao vẫn cứ chấp nhau những điều vụn vặt nhỏ kia để rồi đêm lại trắng đêm, người thành tượng gỗ, lưng cong như dấu hỏi thế này?"
Trả lờiXóaCuộc đời phức tạp quá. Cả nghĩ làm gì thế XM ơi! Nhân hậu, vị tha, bao dung, độ lượng là thêm niềm thương nhớ ấy mà.
Gửi anh Nguyễn Đức Thiện!
Trả lờiXóaCảm ơn anh đã ghé thăm. Chúc sức khỏe anh.
Gửi bạn Xuân Hòa!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã chia sẻ cùng. Không biết trời cho hay trời đày đây bạn à.
Gửi P.Thảo!
Trả lờiXóaCảm ơn cháu đã đọc. Hiểu. Thông cảm. Chia sẻ.
Chúc cháu buổi tối vui vẻ!
Gửi Hữu Trực!
Trả lờiXóaTrân trọng Hữu Trực đã ghé qua và viết còm! Mong gặp thường xuyên nha. Chúc buổi tối vui vẻ!
Bài hay quá anh à! mượt mà cảm xúc và một nỗi nhớ đến gọi thành tên, Yêu thương là đau khổ và chấp nhận đau khổ để được yêu đấy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này đó anh à.
Trả lờiXóaGửi anh tên dài và oách!
XóaQuả đúng là như vậy. Cảm ơn anh ghé thăm và động viên. Chúc anh ngày mới tưng bừng niềm vui.