16
Sáng
tháng mười, sương mù dày đặc. Cách nhau mấy bước chân cũng không nhìn rõ mặt.
Từng hạt sương li ti bay lượn lờ, luồn lách cả vào những khe cửa mang theo hơi
lạnh buốt giá. Màu sương đục trắng như sữa. Năm nay rét sớm. Sương muối buốt
thon thót. Ai nấy đều co ro cúm rúm vì rét. Hơi thở phả ra đến đâu đóng băng
lại thành sương đến đó. Mỗi khi nói ta có cảm tưởng như có một luồng khói đang
phả ra từ miệng. Tiếng nói nghe méo mó, không thật. Chúng như bị đông cứng lại
khi vừa mới thoát ra khỏi miệng. Đêm sương ngày nắng, công việc thu hoạch vụ
mùa bận túi bụi. Vừa gặt lúa, trục tuốt lúa lại vừa làm rau màu vụ đông. Riêng
tổ khoa học của Gái còn phải chăm sóc thêm mấy thửa ruộng bèo hoa dâu giống
nữa. Mọi người như căng ra cùng rét và công việc.
Sáng
nay, Phương cùng Khang, Hà và mấy người nữa cho bèo dâu ăn. Mấy ngày vừa qua
rét quá, bèo hoa dâu đỏ quạch. Đã xuất hiện những đám bèo chết đỏ. Họ phải gánh
tro bếp ra quãi đều trên mặt ruộng để chống rét cho chúng. Cầm cây sào nứa trên
tay, Phương xuýt xoa mấy bận vẫn chưa thò được đôi chân xuống ruộng. Bờ cỏ
trắng sũng hơi sương. Đặt bước chân vào chỗ nào là thành vệt chỗ đó. Những cánh
bèo dâu cũng như xúm xít lại với nhau để chống rét. Mặt nước như đóng băng
trông thấy mà rùng mình. Hà, Liên ôm nhau rúm ró vì rét. Hai hàm răng của họ
đánh vào nhau lập cập như nhịp đàn. Bờ bên kia cả Khang cũng thế. Anh gọi với
sang:
-
Buốt lắm Phương à? Hay để lát nữa nắng lên, tan sương rồi hãy xuống?
-
Không được đâu anh ạ. Lúc ấy máy bay nó đến phơi lưng ra cho nó bắn mình à? Cứ
nhảy xuống. Rồi sẽ quen.
Nói
đoạn, Phương mắm môi nhảy xuống ruộng trước. Cô khẽ rùng mình. Ngàn mũi kim đâm
vào hai bắp chân trần của Phương buốt thon thót. Cầm cây sào nứa trên tay cô
khẽ dập dập đều lên những cánh bèo dâu nhỏ xíu. Tro tan ra. Dập đến đâu, mặt
ruộng bèo dâu sáng ra đến đó. Mười ngón tay Phương đỏ rần vì buốt giá. Theo
Phương, Khang, Hà rồi Xuân cũng cùng ào xuống ruộng. Tiếng dập bèo hoa dâu vang
lên “lắp sắp” nghe rất vui tai. Mọi người vừa làm vừa nói cười để quên đi cái
rét.