Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

PHÁC THẢO ANH



Cọ màu nằm lăn lóc
Giá vẽ chỏng chơ
Giấy rô - ki ngơ ngác đợi chờ
Em vẽ gì trong đêm vắng?
Đêm không trăng
Gió lạnh
Đêm không anh
Vắng lặng khôn cùng

Em vu vơ nhát kéo
Giấy rô - ki cắt thành hình chữ nhật
Đưa ngang tầm mắt
Giơ lên trời cao
Chi chít những vì sao
Hướng về phương ấy
Nhắm mắt
Em thấy người thương mỉm cười
Vội quệt một nét cọ đỏ tươi
Vẽ chân dung anh vào trái tim em
Trái tim đang hát
Í a là la…
Bản tình ca
Ru anh giấc yên bình…

                                 Đêm 29-9-2011

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

EM VÀ NẮNG MỚI


           

                   Em mang nắng trời nam rải vàng thu đất bắc
Để heo may hờn dỗi bỏ đi rồi!
Ơ kìa hạ! Bỗng trở về náo nức?
Xuân tưng bừng từng nhịp sống tim tôi…


Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

BÀI THƠ VIẾT HỘ

                   


Viết hộ anh một câu thơ
Trả nợ dòng sông
Dòng sông chảy vào anh bao nỗi nhớ
Thuở chín mười cắp giỏ mò tôm
Cùng lũ nhóc bắt cua, câu cá
Bọn chúng cũng như anh
Đứa đen nhẻm, đứa mình trần, gót phèn lội ruộng
Bắt cá lia thia kho mẻ cơm chiều

Viết hộ anh những tháng ngày
Dòng sông bồi đắp tuổi ấu thơ
Có con rô lạch bạch trong giỏ
Tay xách cần câu, đầu không đội nón
Tia nắng vỡ òa, nô đùa cùng trẻ
Bõm xuống sông, nín thở thật lâu
Ngửa mặt lên, hai tai đỏ tía
Đứa nào cũng giống nhau
Đen nhẻm, mình trần, gót phèn lội ruộng

Viết hộ anh ký ức tuổi thơ
Cùng bạn bè lớn lên bên dòng sông Vàm cỏ
Việc đến trường chỉ có mỗi mình anh
Mò tôm, bắt cá và được học hành

Rồi một ngày cuối đông, rời xa ruộng đồng
Bỏ lại dòng sông
Anh bơi tìm con chữ
Viết cho đời bao nhiêu trang sách
Chẳng có gì cho dòng sông dù chỉ một câu thơ
Suốt đời anh trăn trở…

Cho em lần đầu bỡ ngỡ
Viết hộ anh dù chỉ một đôi dòng.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

ĐÊM RỖNG


Suốt mấy đêm rồi
Cái bóng điện trong căn phòng kia cứ sáng choang mãi thế?
Có một người ngồi lặng lẽ
Cùng chiếc điện thoại
Chốc chốc lại sáng lên một con số rất quen
Vừa nhấn “phím a-lô”
                           chưa kịp áp vào tai - vội tắt
Lại những con chữ hiện lên
                                           chưa kịp gửi đi - đã xóa
Mấy lần rồi vẫn thế
Điện thoại ngơ ngác phạc phờ
Chủ nhân vừa quen vừa lạ?
Láp tốp cũng chong chong mệt nhoài, năn nỉ
Câu thơ tình gạch xóa rối bòng bong…

Đêm mênh mông
Trên vách tường khoét sâu một pho tượng
Một dấu hỏi
Bất động
Rỗng
Đêm

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

CHẢ THỂ LẠI KHÔNG Ư?

       
       Lăo Dộp năm nay đă ngoài năm mươi tuổi. Người lão dong dỏng cao, nếu không nói là hơi gầy. Dáng đi của lão luôn lao về phía trước. Cứ bước thấp, bước cao, thập thà thập thõm lão đi. Mẹ tôi bảo những người có dáng đi như thế là vất vả lắm. Tôi chẳng biết có đúng không nhưng năm sáu mươi tuổi rồi mà lão Dộp lúc nào cũng tất tất tưởi tưởi vác cuốc ra đồng th́ì đúng là vất thật.
Da lão Dộp đỏ au như đồng hun. Đầu lăo lúc nào cũng đội cái mũ lá rách. Thời buổi người ta đội mũ phớt, mũ le vít, hay chí ít cũng mũ cối, thế mà lão vẫn đội cái của nợ thịnh hành từ đời nảo đời nào, kể cũng kỳ. Lão Dộp ít nói. Trước đám đông, đặc biệt là nhà đám th́ì lão Dộp chỉ ngồi nghe và hút thuốc lào vặt. Hoạ hoằn lắm mới thấy lão chêm vào đôi câu, nhất là câu “chả thế lại không ư” như khẳng định lão cũng biết lắm lắm.  Lão Dộp khá đông con, những bảy người con cả thảy. Khi nói đến chuyện này trong lúc nhàn rỗi, mấy tay tre trẻ cùng xóm cứ chê lão Dộp là không thức thời đẻ nhiều đâm ra đến già vẫn c̣òn khổ. Khi cán bộ dân số đến tuyên truyền  về sinh đẻ có kế hoạch, lão chỉ ngồi nghe gật gù. “Chả thế lại không ư”. Đẻ nhiều là khổ, ý lão nói thế.  Về nhà lão quán triệt cho mấy anh con trai chớ có nơi gương bố về việc này. Được cái các con của lão ai cũng ngoan và chịu khó. Mấy anh con trai đều đi bộ đội cả. Mấy chị con gái hễ cứ nhinh nhỉnh lên một chút là có người ḍòm ngó. Phải nói rằng những người con gái của lão Dộp xinh thật. Cơm toàn trộn sắn với khoai thế mà lớn lên người nào người ấy trông cứ như tranh vẽ. Chẳng cô nào quá tuổi hai mươi mới lấy chồng. Lão Dộp bây giờ đă có gần chục cháu nội ngoại, lên chức ông từ mươi năm nay rồi. Ấy vậy mà lão vẫn lam làm lắm.