Sình sịch, sình sịch... Con tàu
lầm lũi lao đi trong đêm. Qua những cánh đồng tối đen, những khu rừng mịt mùng,
con tàu trở nên lẻ loi lạc lõng. Thỉnh thoảng, buồn quá nó lại hú một hồi còi
dài. Tiếng phì phì của đầu máy, tiếng sình sịch của bánh xe quay cùng với tiếng
còi tu tu ấy càng làm cho con tàu như mệt nhọc hơn. Nó đang lê những bước cuối
cùng trong đêm cuối cùng của năm.
Trên
toa tàu, một số người đang sốt ruột trông chờ từng giây, từng phút để về quê
sum họp cùng gia đình đón Tết. Đây là chuyến tàu vét cuối năm. Thế nên, toàn
những hành khách bất đắc dĩ. Người chờ mãi mới mua được vé. Kẻ quáng quàng bàn
giao ca để kịp lên tàu. Có anh bộ đội tranh thủ tụt tạt. Mấy bà đi chợ bán tống
bán táng hàng ế, hàng thừa xong vội vã trèo lên toa. Con tàu hùng hục đi như bị
ai bắt tội.
Càng
khuya, số hành khách trên toa càng ít dần. Người ta xuống rải rác ở các ga. Gần
giao thừa, trên toa chỉ còn lại một ông già và một thiếu nữ. Ông già áo
véc-tông trùm kín cổ. Cái mũ lông sùm sụp che gần kín cả khuôn mặt. Hai tay ông
khư khư ôm chiếc ba-lô bộ đội đã cũ, ngồi co ro trên chiếc ghế giữa toa tàu.
Suốt cả chặng đường dài, từ lúc lên tàu đến giờ, ông không nói gì cả. Phía cuối
toa là một thiếu nữ. Cô lỉnh kỉnh nào túi xách, túi nilon, nào cái ống tròn
tròn dài dài (chắc là cuốn lịch Tết).