Nhà thơ Văn Công Hùng (đầu hói) và Xuân Thu (cười)
HÀ CÔNG TRƯỜNG
Bỏ lại thành phố Huế, khoác ba lô lên Pleiku giữa ngờm ngợp sắc vàng dã quỳ, hoà trong mờ mờ sương dáng phố… đã làm cho nhà thơ Văn Công Hùng nguyện gắn bó cuộc đời mình với mảnh đất này. Phố núi đã là vườn ươm cho thơ ông và để bây giờ cái tên Văn Công Hùng đã quen thuộc trong giới văn nghệ sĩ và người yêu thơ…
Thơ là tiếng nói từ trái tim đến trái tim là con đường của cảm xúc, là sự thăng hoa của tâm hồn người nghệ sĩ. Thơ cũng là sự ồn ào náo nhiệt của đời thường, là tiếng ru hời của mẹ, là khúc hát đồng dao của em thơ. Đối với Văn Công Hùng thơ phải phản ánh được những cái đời thường của cuộc sống.
Những nhà thơ ở trong nhà tập thể
con bao cấp tiếng cười
vợ tem phiếu cơm ăn và nước mắt.
(Tự bạch của một thời)
Sự thật của cuộc sống khốn khó nhưng nhà thơ không né tránh, chúng đi vào thơ một cách dung dị, chân thật như những gì vốn có. Những tưởng gánh nặng áo cơm sẽ đè bẹp cuộc đời thơ, nhưng không chính trong khó khăn đó thơ ông lại toả sáng hơn, đáng yêu hơn bởi nó gắn liền hiện thực cuộc sống, từ những điều nhỏ nhặt dưới ngòi bút của ông chúng trở nên xa lạ, mang diện mạo khác hơn:
Vũ trụ là mười hai mét vuông
nhân loại là vợ con và bầy heo lai kinh tế
tính nhân văn suốt đời chê bia rằng đắng
bản ngã chai lì nhưng khóc nếu heo đau