Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

HOA TƯỜNG VI TRONG MƯA

                                
               Nhà thơ Văn Công Hùng (đầu hói) và Xuân Thu (cười) 

                                                                       HÀ CÔNG TRƯỜNG

          Bỏ lại thành phố Huế, khoác ba lô lên Pleiku giữa ngờm ngợp sắc vàng dã quỳ, hoà trong mờ mờ sương dáng phố… đã làm cho nhà thơ Văn Công Hùng nguyện gắn bó cuộc đời mình với mảnh đất này. Phố núi đã là vườn ươm cho thơ ông và để bây giờ cái tên Văn Công Hùng đã quen thuộc trong giới văn nghệ sĩ và người yêu thơ…
Thơ là tiếng nói từ trái tim đến trái tim là con đường của cảm xúc, là sự thăng hoa của tâm hồn người nghệ sĩ. Thơ cũng là  sự ồn ào náo nhiệt của đời thường, là tiếng ru hời của mẹ, là khúc hát đồng dao của em thơ. Đối với Văn Công Hùng thơ phải phản ánh được những cái đời thường của cuộc sống.
                              Những nhà thơ ở trong nhà tập thể
                             con  bao cấp tiếng cười
                             vợ tem phiếu cơm ăn và nước mắt.
                                                                            (Tự bạch của một thời)
Sự thật của cuộc sống khốn khó nhưng nhà thơ không né tránh, chúng đi vào thơ một cách dung dị, chân thật như những gì vốn có. Những tưởng gánh nặng áo cơm sẽ  đè bẹp cuộc  đời thơ, nhưng không chính trong khó khăn đó thơ ông lại toả sáng hơn, đáng yêu hơn bởi nó gắn liền hiện thực cuộc sống, từ những điều nhỏ nhặt dưới ngòi bút của ông chúng trở nên xa lạ, mang diện mạo khác hơn:
                                      Vũ trụ là mười hai mét vuông
                                      nhân loại là vợ con và bầy heo lai kinh tế
                                      tính nhân văn suốt đời chê bia  rằng đắng
                                      bản ngã chai lì nhưng khóc nếu heo đau 

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

TRỞ LẠI TÂN TRÀO


                                              Đoàn họa sỹ Phú Thọ trước lán Nà Lừa
        Hôm qua, chào mừng 66 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2-9, triển lãm mỹ thuật khu vực III Tây Bắc - Việt Bắc lần thứ XVI được long trọng tổ chức tại thành phố Tuyên Quang. 30 họa sỹ của tỉnh Phú Thọ với 30 tác phẩm (nhiều nhất của 14 tỉnh trong khu vực) đã tham dự triển lãm này. Tôi lại làm nhiệm vụ trưởng đoàn dẫn anh em tới thành Tuyên để dự sự kiện văn học nghệ thuật quan trọng này.
          Sáng qua, trong lúc ăn sáng, tôi thấy một họa sỹ tóc bạc phơ vừa ăn vừa ngắm tôi. Ông ngắm một cách chăm chú và trao đổi gì đó với mấy người xung quanh khiến họ cùng nhìn tôi. Tôi chột dạ, liệu mình có gì để họa sỹ già ấy và mấy người kia chú ý. Tự kiểm tra lại mình thấy chẳng có gì khiếm khuyết, tôi ung ung ăn sáng.
          Khi ăn xong, người họa sỹ già kia kéo ghế lại gần tôi. Ông xin lỗi hỏi tôi danh tính. Tôi cho biết một số thông tin về mình. Ông bỗng cười xòa, vỗ vai tôi thân mật: “Cậu là Xuân Thu? Tôi chưa được gặp cậu nhưng đã đọc nhiều thơ của cậu nhưng ấn tượng nhất với tôi là bài thơ cậu viết về Hội Đền Hùng. Cái bài mà hẹn hò với cô gái nhưng cô ấy không về hội đó. Tôi không nhớ tên bài nhưng khá thuộc nội dung bài này. Năm nào cứ đến Hội là đài Phú Thọ lại phát bài đó. Thơ hay, người ngâm hay nên tôi nhớ lắm”. Rồi ông đọc một khổ đầu tiên của bài thơ. Tôi nhắc ông: “Bài “Sao em không về trầy hội”. Bài này đã được in tuyển chọn trong tập thơ Đền Hùng mấy trăm bài của các tác giả cả nước từ xưa tới nay bác ạ”. Ông gật gù: “Thảo nào”.
          Sau đó, ông xin phép tôi cho ông ký họa chân dung. Tôi vui quá. Thế thì còn gì bằng. Ông lấy mở cặp lấy tờ giấy A4 và bảo tôi ngồi yên vị. Ba phút sau, ông đưa tôi bức ký họa chân dung của tôi. Tôi ngây người. Tài thật. Ông là họa sỹ Hoàng Hùng Bản Giản, hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam, hiện đang sống và sinh hoạt tại Hội VHNT Vĩnh Phúc. Tên lạ, người lạ, cách làm quen cũng lạ. Cởi mở, chân tình, không còn ranh giới, chỉ có niềm say mê nghệ thuật.
          Tôi cầm bức chân dung về và post luôn tấm hình đó vào bài thơ “Họa sỹ” mà tôi vừa đưa lên mạng sáng sớm. Thật cảm ơn người họa sỹ tài hoa đó và tấm lòng mến mộ của ông. Tiếc là tôi không mang theo máy ảnh để chụp hình ông.

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

HỌA SỸ


                            
                             Căng mảnh toan trước mặt
                             Xung quanh bề bộn thuốc màu…
                             Hoạ sỹ trầm ngâm
                             Nhắm mắt,
                             Vật vă đớn đau
                             Lại một kỳ sinh nở.
                             Không gian, thời gian hội tụ
                             Quằn quại trộn hoà từ sắc sắc không không…

                             Rồi bất chợt
                             Hoạ sỹ lên đồng
                             Vung cành cọ dọc ngang như múa
                             Lạc trong mê lộ
                             Run rẩy những đường nét thẳng cong
                             Chắc nịch những mảng màu h́ình khối
                             Điệu đàng và dữ dội
                             Những h́ình hài rờ rỡ hiện lên…
                             Như thôi miên
                             Trước Thần Vệ nữ
                             Trước quỷ dữ Sa Tăng
                             Đâu cái đẹp vĩnh hằng?
                             Khối u nào nhức nhối?
                             Thẳng tay cắt gọt xoá nhoà
                             Em và hoa
                             Duyên dáng hiện ra
                             Từ không không sắc sắc
                                                         
                             Vắt kiệt tâm can trí não
                             Gửi hồn vía vào tấm toan và sắc màu hư ảo
                             Họa sỹ bay lên, bay lên, bay lên …

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

CÂU THƠ MA QUÁI


Thơ ma quái
câu thơ anh ma quái
đùa vui tóc em tràn lên môi em ngực em thắc thỏm
câu thơ ma quái
len vào giấc ngủ chập chờn sớm mai câu thơ
theo em đi chợ câu thơ
nằm vắt vẻo trên võng em đu đưa
trôi trong bát canh bữa cơm trưa câu thơ
bay nghịch theo trái cầu lông em chơi buổi chiều câu thơ
ám vào em mọi lúc mọi nơi
câu thơ ma quái
nhốt em vào anh cầm tù em trong anh
suốt đời suốt kiếp em bắt đền
câu thơ yêu ma
của anh.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

TRƯỚC TRANG GIÁO ÁN

             
                             Chợ đời ồn ã bán mua
                   Đất đai, nhà cửa, vàng, đô… gọi mời
                             Chỉ, cây… một vốn mấy lời?
                   Mánh mung dắt mối nói cười huênh hoang

                             Trên bàn giáo án ngổn ngang
                   Em tìm ý ngọc, lời vàng trong thơ
                             Này là tiếng mẹ ầu ơ
                   Này là tiếng trúc, tiếng tơ phận Kiều
                             Thiêng liêng hai chữ “Thương Yêu”
                   Tác tao vẫn giữ “nhiễu điều… giá gương”
                             Tìm trong cái đẹp văn chương
                   Mà xây cốt cách cương thường, nghĩa, nhân…
         
                             Ngày mai trên lớp ân cần
                   Bài thơ em giảng mười phân vẹn mười
                             Trăm năm sự nghiệp trồng người
                   Mặc ai chao chác chợ đời bán buôn…