Đã hết giờ làm việc buổi sáng từ
lâu mà ông Thi vẫn cứ ngồi giương cặp kính lão đọc tạp chí. Thùy hết đứng lại
ngồi, vào lại ra, làm các động tác “gợi ý” để về mà ông ấy vẫn không “ý kiến”
gì. Mọi người trong cơ quan về hết cả rồi. Phòng nào phòng ấy đã đóng cửa.
Riêng cửa phòng thư viện vẫn mở toang. Trong phòng chỉ còn hai người: Thùy và
ông nhà thơ tên Thi. Hôm nào cũng thế, ông này đến từ lúc cơ quan chưa có ai.
Dựng chiếc xe đạp ở góc sân, thong thả lấy bao thuốc lá trong túi ra, rút một
điếu, đảo đầu nọ đầu kia, gõ gõ mấy lần ông mới châm lửa hút. Ngậm điếu thuốc
lá trên môi, ông nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá, khoan khoái thả khói lên trời.
Phong thái rất ung dung tự tại. Về hưu rồi, có việc gì đâu mà ông phải vội.
Thú vui của ông
Thi là đến cơ quan văn nghệ đọc sách báo xem tác phẩm của bạn bè văn chương. Và
quan trọng hơn, ở đó có cô Thùy thủ thư cao ráo, xinh đẹp như người mẫu. Sáng
nào cũng thế, chờ Thùy đến mở cửa, bước vào phòng xong, ông liền bước theo sau.
Người đầu tiên “xông phòng thư viện” là ông. Được đọc sách báo, được ngắm người
đẹp và tán gẫu với nàng thì còn gì bằng. Nhiều hôm, ông đọc sách báo thì ít mà
ngắm trộm Thùy thì nhiều. Khổ thế. Cái thói đa tình của nhà thơ nó vẫn thế.
Khối hôm ở thư viện hội về, ông gõ máy không kịp những tứ thơ vừa xuất hiện.
Hôm nay cũng vậy, ông cố nán lại đây cũng từ cái ý ấy.
Quá
sốt ruột, chồng con ở nhà đang mong, cuối cùng Thùy phải lên tiếng: “Anh ơi!
Hết giờ rồi, anh về nghỉ chiều lại đến đọc tiếp nhé! Em cũng phải về đây”. Ông
Thi thoáng giật mình ngẩng lên. Nhướn cặp mắt dưới hai tròng kính lão, ông chăm
chăm nhìn Thùy. “Ơ! Đã hết giờ rồi hả em? Nhanh thật. Lại phải xa em rồi!”. Ông
Thi buông quyển tạp chí, bần thần tiếc nuối. Thùy cười cười. Hai tay nàng làm
động tác thu dọn số sách báo trên bàn ngầm nhắc khéo ông Thi một lần nữa. Ông
Thi đứng dậy, giơ tay ý chừng để bắt tay chào Thùy. Thói quen hồi đang chức ông
không bỏ được. Thùy miễn cưỡng bắt tay ông. “Tạm biệt!”, ông Thi nói và bước
thấp bước cao ra xe. Hơi ấm bàn tay Thùy làm cho ông lâng lâng.
Từ
ngày Thùy về công tác ở cái hội đặc thù này, không khí cơ quan sôi động hẳn
lên. Bao nhiêu năm, ở đây toàn những vị nhiều tuổi. Họ hơi bị khác người. Bác
thì tóc rậm, râu dài. Ông thì quần áo các kiểu, có phần luộm thuộm nữa. Các bá,
các dì cũng xuê xoa, xồ sệ hết cả. Thế mà, đùng một cái, một cô gái đẹp như
tiên sa về công tác bảo sao mà không khác lạ. Trẻ đẹp, duyên dáng, Thùy lại có
nước da trắng hồng. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt thăm thẳm buồn cùng hai má bầu
bĩnh với hai cái lúm đồng tiền chết người như hút hồn bao kẻ đàn ông háo sắc.
Mái tóc Thùy đen nhánh xõa ngang vai, luôn bồng bềnh theo nhịp đi của nàng. Thùy
cao một mét bảy, hơn mấy bác cùng cơ quan cả một cái đầu. Nàng mặc váy, chẳng
cần đi tất, đôi chân nàng vẫn cứ nuột nà khiến ai đã nhìn rồi thì không thể
nhìn đi chỗ khác được nữa. Cánh đàn ông xì xầm “sao lại có em chân dài ngon thế
ở cái cơ quan này nhỉ?”. “Đúng là gái một con”. Cánh đàn bà thì...ngầm ghen tị.
“Ngày xưa chúng tao đâu có kém”.