Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

TẾT ÔNG TÁO


         Không biết năm nay thế nào mà bước sang tháng chạp trời lại rét thế. Gió bấc mưa phùn khiến đã rét lại càng rét hơn. Cái rét khiến cho tôi ít ra đường, thường cố co ro nán lại trong chăn mỗi sớm. Sáng nay cũng vậy, ngày nghỉ cuối tuần khiến tôi đã lười lại càng lười hơn. Thì rét thế, mưa thế dậy sớm làm gì cơ chứ? Mãi hơn tám giờ, tôi mới chui ra khỏi chăn. Ngó ra ngõ nghe xi xao tiếng người. Chợt thoáng thấy một người gánh đồ mã xanh xanh đỏ đỏ đi qua. Toàn mũ là mũ. Hình như có cả những đôi ủng lủng lắng giắt xung quanh nữa. Tôi bỗng giật mình, hình như đã đến Tết ông Táo. Nhìn vội bloc lịch trên tường, quả đúng vậy. Hôm nay là thứ bảy, ngày hai mốt tháng tháng chạp. Vậy là ngày kia, thứ hai là Tết ông Táo thật rồi! Tôi liền tung chăn vùng dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ào ra đường. May mà hôm nay trời tạnh.
          Ngoài đường tấp nập người đi sắm tết. Bước chân ai cũng có vẻ vội vã lắm, chẳng như tôi cứ lơ nga lơ ngơ. Người ta gồng gánh con gà, mớ rau, buồng cau, trái chuối tất tả đi chợ. Để rồi, lại có một số người khác cũng vội vã mang theo những thứ đó đi ngược lại. Số người từ chợ về hầu như ai cũng có mũ, hia xanh đỏ, tím vàng bằng giấy. Đó là “trang phục” của Táo quân. Tôi chợt nhớ, ngày xưa khi còn nhỏ, đã khống dưới một lần bố tôi kể cho nghe về sự tích Táo quân và Tết ông Táo. Ly kỳ lắm, hấp dẫn lắm. Đêm đông mưa phùn gió bấc, chui trong chăn, nằm trên ổ rơm, hoặc quây quần bên bếp lửa mà nghe bố tôi kể chuyện ông Táo thì không còn gì thú vị bằng. Ánh lửa hồng, than đỏ rực thi thoảng lại nổ lép bép bắn những hạt lửa như hoa cà hoa cải ra xung quanh cùng với chất giọng trầm ấm của bố tôi, lúc thì thủ thỉ rì rầm làm cho chúng tôi tò mò, lúc lại cười lớn khiến chúng tôi ngỡ ngàng ngơ ngác trước câu chuyện hư hư thực thực về ông Táo. Chẳng còn cảm giác rét mướt nữa, chúng tôi bị cuốn hút theo câu chuyện của bố tôi kể.

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

TÂY NINH QUÊ EM


              Tây Ninh quê em
Biên giới miền tây Tổ quốc
Có bánh canh Trảng Bàng
Nước lèo trong không knor mà ngọt
Xanh ngắt từng cọng rau sông, lá cóc
Muối tôm đậm đà vị quê
Du khách quên đường về

Tây Ninh quê em
Có Rừng Rong hội thề
Có Căn cứ Gò Dầu hai lần quyết tử
Chiến khu Dương Minh Châu, Tua Hai lịch sử
Hình bóng cha anh đâu đó hiện về
Đã khuất rồi trận địa ngày xưa máu đổ

Tây Ninh quê em
Có Tòa Thánh Ngàn sao lấp lánh
Thị xã có hàng cây trổ hoa màu tím
Nắng Tây Ninh  người bên nhau bịn rịn
Hồ Dầu Tiếng mộng mơ
Con thuyền chòng chành giữa mênh mang sóng nước
Em sẽ đưa anh lên Tân Châu
Vùng kinh tế thắm màu
Xanh rẫy mía, mì, xanh rừng cao su ngút mắt
Kìa tháp Chót Mạt nhô khỏi cánh đồng xanh
Như vẫy gọi anh
- không, như vẫy gọi hai ta
Xuống Vàm Cỏ Đông xanh biếc

Về đi anh
Mình sẽ lên núi cầu duyên
Xin Bà cho quẻ xăm tiền định
Chắc chắn anh sẽ định cư vĩnh viễn
Tây Ninh…

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

ĐÊM NGƠ


Em không là họa sỹ
Mà vẽ anh đến kỳ ảo không ngờ
Phác thảo giấc mơ
Ký họa đêm cuồng nhớ
Đầu óc xoay tròn, lảm nhảm câu bùa chú
Điên lạc trong Tình yêu mê lộ
Mắt nhắm nghiền, khi lại mở chong chong
Vắt kiệt đêm ngơ ngác mênh mông
Treo nỗi nhớ bằng muôn vàn dấu hỏi

Không giấy bản, vải toan diệu vợi
Không bút lông, cành cọ
Không giá vẽ, bảng màu
Không có gì đâu
Không gì cả
Kỷ niệm ùa về em nguệch ngoạc anh bằng nỗi nhớ
Mảng này là nồng nàn hơi thở
Khối này là nhịp đập con tim
Nét này là ánh mắt yêu em
Đường thẳng này là giọng anh nói
Mấy chấm li ti kia là tên em - tiếng anh thường gọi
Đường cong nụ cười
Tất cả chơi vơi
Chơi vơi…

Không xanh đỏ tím vàng chỉ có trắng và đen
Anh hiện về trong giấc mơ em
Đi vào em
Thổn thức
Giận hờn
Ném tất cả vào đêm cô đơn
Không cần biết trừu tượng hay siêu thực
Em ký họa anh
Đánh lừa nỗi nhớ…

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

ĐÊM KHÔNG ANH

           
Bức tranh em vừa bùa chú phù thủy nguệch ngoạc
Xanh đỏ tím vàng lam chàm bạc
Nét ngang nét dọc nét đứng nét nghiêng
Chấm chấm quệt quệt vô hồn nỗi nhớ anh
Mông lung màu sáng tối

Bức tranh
Không học đòi Salvador, Chirico hay Paul Klee
Không,
 siêu thực không ấn tượng không

Bức tranh độc nhất của em
Vẽ trong đêm cuồng không anh
Nhớ - thương - giận - hờn tràn ra bảng màu tội nghiệp

Sáng dậy
Chìm trong những nét cọ dọc ngang
Khuất vào những khoảng sáng tối mông lung
Bức chân dung
Có anh đang cười.