Hôm nay ở nhà nghe buồn rười rượi. Tôi quyết định làm cuộc lang thang một mình. Thường vào những ngày nghỉ, rỗi rãnh tôi cũng hay đi đâu đó, khi thì gặp bạn cũ, khi thì thăm bà con, cũng có khi rong rủi đây đó cho hết ngày rồi về.
Giờ cũng vậy, tôi lang thang không biết đi đâu. Tôi muốn có cái gì đó là lạ, nên tôi không lấy xe máy hay đi xe buýt như mọi khi nữa mà tôi đi xe ôm. Ra đầu hẻm nhờ một anh xe ôm chở đi chợ huyện. Lòng vòng một hồi lâu cũng chán, vì mục đích của tôi có định mua sắm gì đâu. Tôi ra đầu chợ, mấy anh, mấy chú xe ôm rôm rả mời mọc: “Cô ơi, đi đâu tôi chở cho?”. Tôi túng túng trả lời không đi, vì tôi chưa nghĩ ra là đi đâu nữa. Qua một loạt gợi ý của các chú xe ôm tôi quyết định đi Cửa khẩu Mộc Bài. May quá, không chuẩn bị mang theo mà trong ví tôi có passport. Mừng trong bụng vì phen này mình nhất định biết về Casino, thiên đường ăn chơi. Mặc dù nơi đó cách mình chưa đầy hai mươi kí lô mét, nhưng chưa khi nào tôi có dịp đến đấy.