Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

TÔI ĐI CASINO



Hôm nay ở nhà nghe buồn rười rượi. Tôi quyết định làm cuộc lang thang một mình. Thường vào những ngày nghỉ, rỗi rãnh tôi cũng hay đi đâu đó, khi thì gặp bạn cũ, khi thì thăm bà con, cũng có khi rong rủi đây đó cho hết ngày rồi về.
Giờ cũng vậy, tôi lang thang không biết đi đâu. Tôi muốn có cái gì đó là lạ, nên tôi không lấy xe máy hay đi xe buýt như mọi khi nữa mà tôi đi xe ôm. Ra đầu hẻm nhờ một anh xe ôm chở đi chợ huyện. Lòng vòng một hồi lâu cũng chán, vì mục đích của tôi có định mua sắm gì đâu. Tôi ra đầu chợ, mấy anh, mấy chú xe ôm rôm rả mời mọc: “Cô ơi, đi đâu tôi chở cho?”. Tôi túng túng trả lời không đi, vì tôi chưa nghĩ ra là đi đâu nữa. Qua một loạt gợi ý của các chú xe ôm tôi quyết định đi Cửa khẩu Mộc Bài. May quá, không chuẩn bị mang theo mà trong ví tôi có passport. Mừng trong bụng vì phen này mình nhất định biết về Casino, thiên đường ăn chơi. Mặc dù nơi đó cách mình chưa đầy hai mươi kí lô mét, nhưng chưa khi nào tôi có dịp đến đấy. 

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

LUÊNH LOANG NIỀM NHỚ (tặng anh)


Mọ mại trong đêm
Lục lọi kiếm tìm kỷ niệm
Mắt chong chong vào những vết cắn
Bên phía ngực trái
Lia chia lan khắp cả người
Ký ức gặm từng thớ thịt da
Nhói
Đau
Không sao ngủ được

Lầm lũi anh đi
Nhặt lượm đồi dốc Pleiku
Những ngày mưa xưa cũ
Nâng đóa nhã my trên tay
Nỗi nhớ quắt quay
Tắm mình trong dòng thác Phú Cường trắng xóa
Đi qua mùa hạ
Phiêu diêu mây gió mùa thu
Thả nỗi nhớ vào bồng bềnh sương Tam Đảo
Hồ Gươm xanh
Hà Nội thu xanh
Nỗi nhớ theo anh
Vòng tay ôm thành Tuyên ngái ngủ
Kỷ niệm hằn rõ vào đêm
Sông Lô êm đềm
Nỗi nhớ chảy về phía em
Dào dạt…

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

DOANH NHÂN - NGHỆ SỸ (Truyện vui)

        - Muốn làm thế nào thì làm, các vị phải tìm ra cho Hội ta một số doanh nhân. Không thể không có doanh nhân được. Vị thế của Hội nằm ở mấy người này đó. Thời buổi bây giờ, người ta trọng doanh nhân hơn trọng chữ, cho nên bằng mọi cách phải tìm ra được trong số hội viên của Hội ít nhất lấy một vài doanh nhân, các vị hiểu chưa?
          Cuộc họp ban chấp hành mở rộng của Hội văn học nghệ thuật làng Cổ Cò ngày càng trở nên bí rị sau lời nhắc đi nhắc lại trên của ông chủ tịch hội. Đã gần hết cả buổi sáng rồi còn gì? Ấy vậy mà từ các ông ủy viên ban chấp hành cho đến trưởng các chi hội đều không ai phát hiện ra được trong hội mình có lấy một doanh nhân. Không có doanh nhân tức là vị thế của hội nó kém đi. Vưỡn biết thế nhưng bói đâu ra doanh nhân trong hội mình cơ chứ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đùn đẩy ý kiến cho nhau. Trong khi đó, chủ tịch hội thì ngày càng sốt ruột.

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

CHIÊM BAO


Gối đầu lên giấc chiêm bao
Vừa thiêm thiếp núi, đã dào dạt sông
Dập dềnh trên sóng bềnh bông
Khỏa thân ngọn gió, phập phồng ngực mây

Mắt hồ sóng sánh cơn say
Môi hồng, má đỏ hây hây gọi mời
Ngọc ngà phơi cái lả lơi
Vòng tay quấn riết mê tơi nõn nà

Ngựa phi tới đỉnh Ngân Hà
Rùng mình trời đất vỡ òa cơn mưa
Bàng hoàng choàng tỉnh giấc mơ
Quờ tay mình vẫn tơ hơ một mình!

Đâu rồi cái tỉnh tình tinh?
Đâu rồi môi má, dáng hình, vòng tay?
Đâu rồi cái khúc đắm say?
Giữa đêm mà tựa như ngày… Trời ơi!

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

HOA NHÃ MY CỦA ANH

                 Cõng mưa, cõng nắng bốn mùa
Anh gùi trên lưng
Trống hươ trống hoác
Ngơ ngác
Bao ngày tìm lá diêu bông
Trên núi cao Kơnia bảo
Nơi này không có lá diêu bông!
Xuống biển
Ngọn đèn lả lơi
Biển khơi sao có lá mà tìm?
Chỉ có hải đăng thôi
Anh không nói một lời
Vội quay về cửa bể
Bờ sông cây xanh ngăn ngắt thế
Nào có lá diêu bông?
Mỏi mắt triền đê tìm nốt
Quần áo xước đầy cỏ may
Sao vơ vào thế hả?
Miệng khát
Vẫn gào khan trong cổ bao lần
“Diêu bông hỡi diêu bông!”

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

MÙA CƯỚI ĐÃ VỀ


               Mấy ngày nay, tiết trời bỗng nhiên se se lạnh. Ngày như ngắn lại, đêm dài ra. Ta cảm thấy lành lạnh hơn trong đêm. Nằm không thoải mái như trước nữa, đã phải choàng tấm chăn chiên ngang người và co ro dỗ mình đi dần vào giấc ngủ. Cảm thấy như đêm mênh mông, dài rộng và trống trải hơn. Ban ngày, trời ỉu hẳn xuống, trầm trầm, man mác. Rồi đâu đó, bất chợt tiếng chim gáy gù gọi nhau vọng tới. Lúc khoan thai dìu dặt, khi dồn dập thiết tha. Ta không khỏi ngỡ ngàng khi nghe tiếng chim gù đó và ngơ ngẩn ngắm sự đổi thay của đất, của trời. Ngoài đồng, lúa mùa sớm đã chín vàng. Trong vườn, cây cối lá vàng rụng đầy lối ngõ. Thế là trời đã cuối thu. Cái rét đầu đông gõ cửa. Cảm giác giao mùa, thèm hơi ấm người thương trỗi dậy. 
         Và kìa, những lứa đôi đang ríu rít bên nhau quanh các quầy hàng chăn ga, gối đệm, các hiệu ảnh, áo cưới, những shop thời trang, trước cửa hiệu in thiệp cưới trông mới rộn ràng và đáng yêu làm sao. Ta bỗng ngây người chợt hiểu: thì ra mùa cưới đã về! Thảo nào, cả tuần nay khắp nơi rộn ràng thế. Chỗ nào cũng thấy dựng rạp. Nơi nào cũng thấy đài loa inh oang. Thiệp hồng phơi phới bay trong gió. Ai cũng hớn hở hân hoan. Dòng người rủ nhau đi ăn cỗ cưới cứ nối đuôi nhau xôn xao cả phố, cả làng.