Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2017

"CHỈ CÒN EM VỚI ANH"

“Con đường xưa em đi” người ta đã cấm rồi!
“Màu hoa đỏ” cũng chẳng còn thấy nữa (?)
Anh lơ ngơ tìm về lối cũ
Ai lấp mất rồi cả cánh “Rừng xưa”?
Em “mỏi mòn như đá vọng phu”
Da diết câu ca “Từ là từ phu tướng”
Dặn anh “đường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang…”
Thế mà giờ “Dạ cổ hoài lang”
Gan ruột vậy người ta cũng cấm (?)
“Anh làm thơ vu quy khách qua đường” đông lắm
Hỏi còn ai lắng nghe?
“Con đường xưa em đi thời gian có quên gì”
Sao bỗng chốc người ta rào lấp lối?
Chẳng biết mai này tục ngữ, ca dao, tiếu lâm, câu đối…
Không rõ nguồn họ cũng cấm thì sao?
Bó tay rồi! Hỡi đất thấp, trời cao!
“Ôi gan vàng quặn đau” cấm, cấm!
Nhưng dù sao
“Đá mòn kia vẫn ghi một đêm trăng” đẹp lắm
“Chỉ còn em với anh”…