Con đường liên
xã còn đúng đoạn qua nhà ông Bảo là xong. Tất cả tuyến dài gần chục cây số chạy
dọc xã đều đã rộng rãi, rải nhựa át phan bóng lì, xe chạy êm ru. Ấy thế mà, đến
đoạn này, nó bỗng khựng lại, chắn lù lù trước mặt là bụi tre to tướng của nhà
ông Bảo. Cả đoạn gần trăm mét lổn nhổn đất đá, ổ trâu, ổ gà xe phải lựa bánh
nhích từng tí một. Đã cho xe bò chậm như thế mà bụi vẫn cuốn theo bốc mù mịt.
Hễ có trận mưa thì nó lầy lội làm cho cả người và xe ngã bì bạch. Có đứa học
sinh quần áo lấm bê bết, phải quay xe về bỏ buổi học, đến tội. Rất nhiều người
không chịu được đã chửi đổng nghe rất khó lọt tai. Vậy mà lão Bảo vẫn coi như
không biết gì. Ban giải phóng mặt bằng của xã nhiều lần đến nhà lão vận động,
thuyết phục, giải thích đền bù lão vẫn khăng khăng không chịu nhận bồi thường.
Lão đòi giá quá cao, chẳng vào mức quy định nào cả. Thế nên, trục đường chính
huyết mạch nằm trong chương trình xây dựng nông thôn mới của xã vẫn bị ách tắc,
không thể khánh thành được.
Lãnh đạo xã,
thôn đau đầu về cái búi tre nhà lão Bảo. Có ý kiến dùng biện pháp cưỡng chế.
Lại có ý kiến “thôi thì đáp ứng yêu cầu của ông ấy cho xong, cho nó được việc”.
Tính đi tính lại cả hai phương án đều không phù hợp. Cưỡng chế thì đơn giản
nhưng để lại dư âm không tốt cho chương trình xây dựng nông thôn mới. Đã đành
pháp luật là phải nghiêm minh nhưng chưa đến mức phải xử lý như thế. Nếu vận
động thuyết phục được thì cứ cố gắng. Dân làng hàng xã cả, có phải người ngoài
đâu mà hơi tí thì cưỡng chế. Họ chưa thông thì tiếp tục giải thích cho họ
thông. Gì chứ được sự đồng thuận thì vẫn hơn. Còn phương án “cứ đền bù thỏa
đáng” thì cũng không ổn. Được ông Bảo nhưng còn bao nhiêu hộ trước nữa, có hộ
còn hiến đất làm đường thì sao? Ngộ nhỡ có ai đó theo ông Bảo đòi tính lại đền
bù thì phức tạp thêm là cái chắc.