Con đường liên
xã còn đúng đoạn qua nhà ông Bảo là xong. Tất cả tuyến dài gần chục cây số chạy
dọc xã đều đã rộng rãi, rải nhựa át phan bóng lì, xe chạy êm ru. Ấy thế mà, đến
đoạn này, nó bỗng khựng lại, chắn lù lù trước mặt là bụi tre to tướng của nhà
ông Bảo. Cả đoạn gần trăm mét lổn nhổn đất đá, ổ trâu, ổ gà xe phải lựa bánh
nhích từng tí một. Đã cho xe bò chậm như thế mà bụi vẫn cuốn theo bốc mù mịt.
Hễ có trận mưa thì nó lầy lội làm cho cả người và xe ngã bì bạch. Có đứa học
sinh quần áo lấm bê bết, phải quay xe về bỏ buổi học, đến tội. Rất nhiều người
không chịu được đã chửi đổng nghe rất khó lọt tai. Vậy mà lão Bảo vẫn coi như
không biết gì. Ban giải phóng mặt bằng của xã nhiều lần đến nhà lão vận động,
thuyết phục, giải thích đền bù lão vẫn khăng khăng không chịu nhận bồi thường.
Lão đòi giá quá cao, chẳng vào mức quy định nào cả. Thế nên, trục đường chính
huyết mạch nằm trong chương trình xây dựng nông thôn mới của xã vẫn bị ách tắc,
không thể khánh thành được.
Lãnh đạo xã,
thôn đau đầu về cái búi tre nhà lão Bảo. Có ý kiến dùng biện pháp cưỡng chế.
Lại có ý kiến “thôi thì đáp ứng yêu cầu của ông ấy cho xong, cho nó được việc”.
Tính đi tính lại cả hai phương án đều không phù hợp. Cưỡng chế thì đơn giản
nhưng để lại dư âm không tốt cho chương trình xây dựng nông thôn mới. Đã đành
pháp luật là phải nghiêm minh nhưng chưa đến mức phải xử lý như thế. Nếu vận
động thuyết phục được thì cứ cố gắng. Dân làng hàng xã cả, có phải người ngoài
đâu mà hơi tí thì cưỡng chế. Họ chưa thông thì tiếp tục giải thích cho họ
thông. Gì chứ được sự đồng thuận thì vẫn hơn. Còn phương án “cứ đền bù thỏa
đáng” thì cũng không ổn. Được ông Bảo nhưng còn bao nhiêu hộ trước nữa, có hộ
còn hiến đất làm đường thì sao? Ngộ nhỡ có ai đó theo ông Bảo đòi tính lại đền
bù thì phức tạp thêm là cái chắc.
Đang lúc như
thế thì trên huyện thông báo về cho xã chuẩn bị đón đoàn bộ đội đi giúp dân xây
dựng nông thôn mới. Lãnh đạo thôn, xã ai cũng phấn khởi. Một tiểu đoàn sẽ về xã
trong một tháng để giúp xã làm đường liên thôn, khơi rãnh, dọn cống đường liên
xã và một số công việc khác nữa. Đơn vị được xã bố trí ăn nghỉ tại làng Trung.
Ban chỉ huy tiểu đoàn ở nhà ông Bảo. Điều này là do xã gợi ý sắp xếp. Vợ chồng
ông Bảo cũng vui vẻ đón nhận. Vì nhà ông chỉ có hai ông bà, nhà lại năm gian
tha hồ rộng rãi thoáng mát. Ông bà có bốn người con thì anh cả làm doanh nghiệp
đã mua nhà và ở luôn trên phố huyện. Hai cô con gái lấy chồng làng bên. Con
trai út mới nhập ngũ đầu năm ngoái, hiện đang là chiến sĩ hải quân đóng quân ở
quần đảo Trường Sa. Thế nên, khi anh xã đội đến đặt vấn đề cho bộ đội ở là ông
Bảo gật đầu ngay. Ông nghĩ cho bộ đội ở sẽ vui cửa vui nhà. Đâu đó sẽ thấp
thoáng hình bóng người con trai út của ông. Chả gì họ cũng đồng ngũ với con
trai ông.
Từ hôm có mấy
chú bộ đội ở, nhà ông bà Bảo vui hẳn lên. Là sở chỉ huy tiểu đoàn nên không
ngày nào nhà ông không có các cuộc giao ban, hội ý của các chú bộ đội. Nào là
ngày mai mở rộng tuyến đường liên thôn khu Cây Dừa đi Khe Mí. Nào là hôm nay mở
đường vướng đoạn quán nhà bà Ngọc tưởng sẽ khó khăn ai ngờ bà ấy còn mời cả
tiểu đội uống nước mía sau khi khiêng chuyển quán giúp bà. Rồi thì bác gì
thương binh cuối làng còn chỉ cho đơn vị nắn đường vào mãi bên trong vườn nhà
bác ấy. Vì thế mà đoạn đường này thẳng ra, trông thật đẹp mắt. Lại còn chuyện
chi đoàn thanh niên làng Dộc Si cùng làm với bộ đội “xê 3” sao mà vui thế cơ
chứ. Chẳng cần hô hào mà công việc vẫn cứ đâu vào đấy, lại năng xuất nữa. Chuyện
ông Ngũ tự nguyện chặt cây mít cho đường làng nắn vào vườn cũng thật thú vị. Bộ
đội ta được bữa mít thỏa thích. Rồi thì rút kinh nghiệm. Rồi thì nhắc nhở các
đơn vị giữ nghiêm kỷ luật dân vận, bảo đảm an toàn lao động. Rồi thì triển khai
tuyến nọ, đoạn kia. Lại còn yêu cầu đảm bảo kỹ thuật, đúng tiến độ thời gian.
Tuy ở nhà nhưng ông bà Bảo nắm hết chuyện làm đường, giúp dân của đơn vị bộ
đội.
Chẳng những lo
công việc của đơn vị, mấy chú còn giúp ông bà Bảo đủ thứ việc gia đình. Từ quét
dọn nhà cửa đến chăm sóc vườn tược. Từ rào lại đoạn vườn mà đường liên xã đi qua
đến sửa lại cái cổng. Rồi làm lại đường điện, lát lại góc sân... Đủ thứ việc
không tên, các chú bộ đội làm đâu ra đấy. Nhiều lúc bà Bảo cứ ngỡ như thằng
Trung, con trai bà đang làm chứ không phải chú bộ đội của đơn vị đóng quân. Vừa
làm, các chú ấy vừa chyện trò vui vẻ. Cứ thủ thỉ tỉ tê y như thằng Trung vậy.
Bà kể cái đoạn Trung Quốc hạ đặt trái phép giàn khoan 981 ngoài biển Đông bà lo
cho thằng Trung của bà như thế nào. Không lúc nào bà không mong ngóng tin con.
Hễ chương trình thời sự trên vô tuyến là bà lại dán mắt vào theo dõi tình hình
những mong trông thấy con trai bà. Cả ông Bảo cũng thế.
Thế rồi cái
chuyện nhạy cảm nhất là cái búi tre chắn đường cũng hé lộ dần. Bà Bảo thủ thỉ
với Hải, liên lạc kiêm anh nuôi cho ban chỉ huy rằng ông bà cũng không muốn cản
trở xã nắn đường đâu, chẳng qua là thằng con cả của bà cứ xui giục ông bà phải
làm thế. Nó bảo cũng đã từng phải giải quyết sự việc tương tự thế này rồi khi
công ty của nó thi công đường điện cho một xã trên huyện miền núi. Khúc mắc lâu
quá, nó liền rút tiền ra bồi thường gấp năm, gấp bảy lần cho cái nhà ngang
ngạnh ấy để thông tuyến đấy. Bố mẹ cứ kiên trì vào khắc họ phải nhượng bộ. Bà
thì thế nào cũng xong, nhưng ông xem chừng lửng lơ nửa muốn nhận, nửa lại muốn
nghe con trai.
Nắm được thực
chất của “vấn đề búi tre”, ban chỉ huy tiểu đoàn báo cáo với lãnh đạo xã và
thống nhất chọn phương án thuyết phục, động viên gia đình ông Bảo chứ không nên
cưỡng chế. Lãnh đạo xã đề nghị đơn vị bộ đội giúp cho việc này.
Thứ bảy mưa
to. Cả đơn vị nghỉ không ra công trường. Mấy chú sĩ quan ở nhà bà Bảo người thì
chơi cờ tướng, người thì đọc sách. Ông Bảo rất mê cờ. Thế là hôm nay, mấy chú
thay nhau hầu cờ ông Bảo. Họ nháy nhau cùng chơi hết mình, đến đoạn gay cấn
nhất thì tìm đường thua để cho đồng đội của mình vào thế chân. Vừa đưa ông đến
cao trào, kích động lòng hiếu thắng của ông vừa tháo lui một cách kín đáo để
ông say sưa chơi tiếp. Mục tiêu là tạo sự thân thiết, cởi mở, đồng thuận trên
bàn cờ rồi dần dần dẫn dắt đến “vấn đề búi tre” để thăm dò ông Bảo. Dưới bếp,
Hải cùng bà Bảo bàn chuyện rang ngô, làm bỏng ăn câu dầm trời mưa cho đỡ buồn.
Cuộc cờ đang
lên cao trào thì bỗng nghe có tiếng kêu oai oái ở dưới cổng. Hải nhanh chân
chạy ra. Đoạn, cậu ta kêu to: “Có người bị tai nạn các anh ơi!”. Không ai bảo
ai, mấy sĩ quan bỏ bàn cờ, bỏ cả ông Bảo, xuyên mưa chạy ra ngõ. Bà Bảo thấy
vậy cũng te tái chạy theo sau. Trước mắt họ, ngay chỗ bụi tre, Hải đang xốc
nách người đàn bà nhấc chị ra khỏi chiếc xe máy đang nằm chỏng trơ bên vũng
nước. Đầu tóc chị ta rũ rượi. Miệng không ngừng kêu rên. Hải dìu chị ta ra chỗ
cao. Mấy sĩ quan chạy tới người dựng chiếc xe máy, người giúp Hải đỡ người bị
nạn
“Trời ơi! Cái
Thanh! Sao lại ra nông nỗi này hở con?”. Bà Bảo chợt kêu lên. Người đàn bà bị
nạn rên rỉ: “Con đi đón cháu nó đi học đến chỗ này, tránh cây tre đổ thì bị
trượt cái ổ gà rồi ngã. Đau quá! Giời ơi!”. Minh, tiểu đoàn trưởng vội nói:
“Đưa chị ấy lên nhà. Cậu Quang đỡ chị ấy thay cho Hải. Cậu Bình dắt xe máy. Còn
cậu Hải, đi gọi quân y ngay xem chị ấy có bị sao không? Nhanh lên!”. Mọi người
làm theo lời của Minh. Ông Bảo luống cuống dẹp bàn cờ mặt thất sắc. Lát sau, y
tá đơn vị đến. Công tác sơ cứu được tiến hành khẩn trương. Cũng may, chị Thanh
chỉ bị xây sát nhẹ. Bà Bảo suýt xoa thở dài. Còn ông Bảo thì nhìn mưa trầm
ngâm. Ngoài trời, búi tre vẫn nghiêng ngả trong gió, đằm mình cùng mưa tuôn.
Tối đó, tiểu
đoàn trưởng Minh lựa lời nói với ông Bảo: “Bố ơi, trên họ chưa bồi thường bụi
tre cho nhà mình hả bố?”. Ông Bảo ậm ừ: “Cũng đã tính toán rồi nhưng thằng cả
nhà tôi nó chưa thuận”. “Chắc là áp giá phải không bố?”, Minh tế nhị. “Có lẽ
vậy”, ông Bảo vẫn ậm ừ. Minh tiếp tục tấn công: “Theo con gì thì gì mình cũng
nên tạo điều kiện cho chương trình nông thôn mới bố ạ. Toàn tuyến đẹp rồi mà
đến chỗ này tắc nó cứ làm sao ấy”. Bà Bảo xen ngang: “Trước sau thì vẫn cứ phải
chặt bỏ bụi tre thôi. Thuận mắt ta cả nhà cùng thuận”. Ông Bảo trừng mắt nhìn
bà Bảo: “Bà thì biết cái gì? Đâu khắc có đó”. Vừa lúc đó thì cái điện thoại di
động của ông Bảo rung lên. Ông vội thò tay vào túi quần lôi chiếc điện thoại ra
ngó vào màn hình. Miệng ông lẩm nhẩm: “Thằng Trung!”. Bà Bảo nghe thấy thế sáng
mắt lên: “Thằng Trung hả ông? Gớm, lâu quá mới thấy nó điện về. Ông đưa tôi
nghe xem nào?”. Ông Bảo xua tay ra hiệu im lặng.
“A lô! Trung
à?”. Hai cha con nói với nhau được mấy câu thì ông Bảo bỏ máy nhìn trân trân
vào màn hình: “Bố khỉ! Đang lúc cần thì lại hết pin”. “Hết pin hả bố? Bố lấy
máy con mà dùng nè”, Minh nhanh nhảu. Bà Bảo sốt ruột: “Đâu, anh cho bá mượn
máy gọi cho em nó tí”. “Máy đây mẹ!”, Minh đưa máy cho bà Bảo. Bà Bảo lóng
ngóng cầm chiếc điện thoại chẳng biết sử dụng thế nào. Minh nói với ông Bảo cho
số của Trung. Anh bấm số rồi đưa máy cho bà Bảo. Ông Bảo giằng lấy đòi nghe. “A
lô! Trung à? Máy bố hết pin, mượn máy của anh Minh bộ đội đóng quân ở nhà ta
đấy”. “Thế hả bố? Thảo nào con đang nghe thì lại tắt phụt mất. Bố mẹ khỏe
chứ?”. Tiếng Trung nghe khá rõ. Thì ra Minh bật loa ngoài quên chưa tắt. Anh ra
hiệu cho ông Bảo tắt loa nhưng ông xua tay, ý “khỏi cần”.Thế là cuộc điện đàm của
hai cha con ông Bảo cả nhà nghe rõ mồn một. Bà Bảo thích lắm.
“Nhà mình có
bộ đội đóng quân hả bố?”. “Ừ”. “Họ làm gì ở quê mình thế?”. “Làm đường, giúp
dân”. “Chương trình nông thôn mới phải không bố?”. “Ừ. Vui lắm. Đẹp lắm”. “Con
nghe bảo mở con đường liên xã qua trước cổng nhà mình thẳng to, rải nhựa đẹp
lắm hả bố?’. “Ừ. To đẹp như quốc lộ ấy. Con về khéo không nhận ra đâu. Xã mình
giờ thay đổi lắm”. “Thế hả bố. Vậy thì yên tâm rồi. Ngoài này theo dõi đài báo,
vô tuyến con cũng có biết nhưng chưa hình dung hết được. Bố mẹ nhớ tạo điều
kiện cho các anh bộ đội ăn ở, làm việc nha”. “Biết rồi. Anh không phải nhắc”.
Chợt bà Bảo nói to xen ngang: “Trưa nay chị Thanh mày bị tai nạn đấy”. “Cái gì
hả bố? Mẹ con nói gì thế?”. Ông Bảo vội trừng mắt nhìn bà Bảo và nói át đi:
“Không có gì đâu. Mẹ con nói là chị Thanh vừa nhắc đến con thôi”.
Hai cha con
nói với nhau khá lâu. Bà Bảo nhắc trả điện thoại cho Minh kẻo tốn tiền của
Minh. Minh gạt đi, có ý cứ a-lô thoải mái. Một lúc sau thì dưới cổng lại có
tiếng kêu oai oái. Rồi tiếng chửi đổng cất lên. Hải nhanh chân chạy xuống. Lát
sau, cậu ta chạy về cho biết mới có một vụ ngã xe nhưng may không bận gì. Ông
Bảo thoáng tư lự. Minh đánh một câu xa gần: “Rõ khổ! Chỉ tại đoạn đường ổ gà
lầy thụt, đêm hôm mưa gió chẳng biết đâu mà tránh”. Bà Bảo chép miệng thở dài
nhìn ra phía cổng.
“Anh Minh
này!”, ông Bảo chợt lên tiếng. “Gì vậy bố?”. “Mai anh cho quân chặt bụi tre
giúp tôi nhé!”. “Chặt bụi tre hả bố?”. Ông Bảo gật đầu. Bà Bảo nói: “Thế không
chờ ý kiến thằng cả hả ông?”. “Chờ gì! Quyền tôi chứ quyền nó à? Sẵn có các chú
bộ đội đây, nhờ các chú ấy giúp cho vài buổi giải phóng nhanh cho xã làm nốt
con đường. Tham gì mấy đồng đền bù để mà
nghe chửi. Thằng Trung mà biết chuyện này thì còn ra gì nữa. Bà phải nghe tôi”.
Ông Bảo dứt khoát. Bà Bảo nói theo: “Nào tôi có ngăn cản gì đâu. Tại thằng cả
với ông đấy chứ”. Được đà, mấy sĩ quan cùng lên tiếng bàn chuyện chặt phá bụi
tre.
Cuối cùng, búi
tre nhà lão Bảo đã được đơn vị bộ đội chặt hạ gọn gàng. Lãnh đạo xã mừng, dân
làng phấn khởi. Nửa tháng sau, đoạn cuối cùng của con đường liên xã đã được thi
công xong vừa lúc đơn vị bộ đội rút đi. Hôm chia tay, ông bà Bảo ra tận ngõ,
xuống tận con đường mới tiễn chân bộ đội. Nhìn đoàn quân xa dần trên con đường
rải nhựa bóng loáng, hai ông bà cùng mỉm cười trong nắng gió thu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét