Tự nhiên đêm qua tôi mơ được ăn bánh đúc. Lâu lắm rồi tôi
mới lại được thưởng thức cái hương vị nồng nồng, ngòn ngọt của loại bánh này.
Cầm miếng bánh cắt hình bình hành từ mẹt lót lá chuối tươi lên, tôi ngắm nghía
không chán mắt. Đang định chấm miếng bánh vào bát tương để ăn thì đùng một cái,
có cơn gió thật to thổi bay mất. Tôi chới với chạy theo rồi vấp ngã. Thế là
tỉnh giấc. Thế là bị mất bữa bánh đúc ngon trong mơ.
Thuở còn nhỏ, mỗi lần mẹ đi chợ là anh em tôi lại mong lắm.
Đứa lớn bế đứa bé đứng ở đầu ngõ ngóng chờ mẹ về. Bao giờ cũng thế, khi mẹ gánh
đôi quang thúng về ngõ là chúng tôi thi nhau lục quà của mẹ. Khi thì túi kẹo
bột. Lúc thì gói bánh đúc. Hôm khác lại bánh đa. Nhưng có lẽ khoái hơn cả là
những miếng bánh đúc còn dính lá chuối xanh thơm ngầy ngậy, màu vàng đục với
những hạt lạc bám quanh. Bụng đang đói mà được ăn một miếng bánh đúc thì đúng
là không còn cái khoái nào hơn. Quà quê ngày đó chỉ những thứ ấy mà ấn tượng
với tôi đến tận bây giờ.