ĐA
TÌNH CUỐC GỌI BỜ TRE
(Đọc “Bờ tre cuốc gọi” của Xuân Thu)
Trần
Nhã My
Đọc hết 57 bài thơ trong tập thơ Bờ
tre cuốc gọi của tác giả Xuân Thu (NXB Hội nhà văn-2012) tôi
mới hiểu vì sao tác giả chọn cái tên khắc khoải, đau đáu niềm thương ấy cho tập
thơ thứ 6 của mình. Tiếng cuốc kêu phía bờ tre kia là tiếng cuốc gọi bạn, tiếng
cuốc gọi người yêu, gọi những cuộc tình đã xa và gọi cả những nỗi niềm của tác
giả đang oằn vật trong nỗi nhớ chia lìa.
Tình bạn, tình yêu trong trắng của tuổi
xanh, tuổi hoa niên thời cắp sách mới đẹp làm sao! Nó ăn sâu trong tâm trí,
theo ta suốt cuộc đời, không thể nào quên. Lâu lâu lại nhói lên khi nhìn thấy
chùm phượng vĩ “Em ngước nhìn tôi run run
chùm phượng vĩ/ Tôi ngây người dại tê trong ý nghĩ” (Tiếng gọi “Anh” đầu
đời) hoặc nghe thấy tiếng ve là lòng
như sững lại, nghẹn đắng“Rủ nhau trốn học
bói hoa/ Sân trường ngày ấy như là cõi thiêng” (Bói hoa), “Sững sờ ve nghẹn tiếng rơi/ Bói hoa ngày ấy tả tơi nát nhàu”. Cánh
bằng lăng tím thẫm kia cũng là chứng nhân cho tình yêu đầu không thể phôi pha.
Sao mà Tím thế bằng lăng ơi! “Phút
yêu đầu còn trinh nguyên mãi mãi/ Áo trắng sân trường mực tím nhuộm màu hoa” (Tím
thế bằng lăng ơi!) “Chỉ bằng lăng vẫn
nồng nàn da diết/ Hẹn hè về tím biếc khôn nguôi…”. Người giờ nơi đâu để tôi
một mình khản giọng tiếng cuốc kêu thế này? ““Cuốc
cuốc”… khản giọng tàn hơi/ Người ơi! Nghe thấy một lời thì thưa?” (Bờ tre
cuốc gọi), “Cơn cớ gì mà gọi mãi tên
nhau” (Có nhưng nỗi buồn). Gọi
mãi, gọi mãi tên nhau thế này cuốc ơi… “Không em ướt ở phía này/ Không em lạnh ngắt
những ngày cuối năm” (Mưa cuối năm).