Không biết mọi người thế nào chứ
với tôi, tôi rất thích mưa phùn. Tháng chạp mà không có mưa phùn gió bấc thì
còn đâu là tháng chạp. Nghe mọi người ca cẩm mưa phùn làm cho củi lem nhem ướt
không cháy được, áo quần ướt phơi bao giờ khô, hạt rau cải tra xuống rồi bao
giờ mọc...tôi vừa buồn cười vừa khoái chí. Thì thế mới là mưa phùn. Đặc sản của
tháng chạp miền Bắc đấy. Đố miền Nam có được cảnh mưa phùn này nha.
Mưa
phùn thường đi với gió bấc. Đã rét lại càng rét hơn. Ngày trước, nhìn mẹ tôi co
ro trong mấy lần áo vá ra đồng quãi tro chống rét cho mạ, tôi thương lắm. Cả bố
tôi nữa. Mưa rét thế mà vẫn cho trâu xuống bừa ngả nốt thửa ruộng để cho ngấu rạ
ra giêng còn kịp cấy. Cái áo mưa lòe xòe choàng lên người bố tôi. Con trâu cũng
được khoác mấy lần bao tải quanh mình cho đỡ rét. Có lần tôi thử nhúng chân
mình xuống ruộng thì eo ơi, buốt thon thót, như ngàn mũi kim châm vào thịt da
tê cóng. Bàn chân tôi đỏ lừ. Bố tôi quát. Tôi nhe nhẻn cười cự nự: “Rét thế bố
cũng còn bừa được nữa là!”. Bố bảo: “Bố quen rồi. Xuống một lúc là ấm ngay”. Bố
nói thì nghe vậy chứ tôi biết bố cũng đang phải cố đấy. Chợt nhớ câu thơ của Tố
Hữu trong bài Bầm ơi: “Mưa phùn ướt áo tứ
thân/ Mưa bao nhiêu hạt thương bầm bấy nhiêu”. Thế mà tôi vẫn cứ thích mưa
phùn, chạy nhảy nô đùa cùng bạn trẻ trâu hun khói đốt đồng thì thật là vô tư,
vô ý quá. Ôi, cái thú thích ngược đời và tuổi thơ khờ dại của tôi.