Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

THĂM THẦY

                 
Như bầy chim non
Trên đường làng sớm mai ríu rít
Nụ cười,  ánh mắt
Cùng nắng, gió ngời ngời
Tất cả rồng rắn đến chúc mừng cô giáo
Dân làng truyền tai nhau bảo:
“Hôm nay ngày nhà giáo Việt Nam”

Ông bà, cha mẹ xốn xang
Anh chị cũng xốn xang
Tất cả bỗng dưng nhớ một thời đi học
Một thời mộng mơ, một thời khó nhọc
Một thời thương nhớ lắm thầy ơi!

Lũ trẻ vô tư ríu rít nói cười
              Tới chúc mừng cô giáo
Cô giáo vắng nhà
              Những cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác
Cô giáo đi đâu?
Mẹ cô giáo mỉm cười nói nhỏ:
“Cô đi thăm thầy giáo cũ”

Chẳng đứa nào bảo đứa nào
Lũ trẻ lại nhìn nhau
Long lanh ánh mắt

                            

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

HOA BAN MIỀN XUÔI

                                 


                                 
         
       Hôm ấy, Uyên ra ra vào vào, đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng cô ra đứng ngoài sân thượng nhìn xuống đường như đang tìm kiếm ai đó. Từ đêm qua, cô không ngủ được vì nhận tin nhắn của Sơn. “Mai anh vào Nam thăm em”. Đã lâu lắm rồi họ không liên lạc nhau nữa. Uyên cũng đang cố quên anh. Nhưng nhận được tin nhắn này, cô không thể nào xoá bỏ nó được như cô đã từng làm trước đó.
         Tay chống cằm, Uyên ngồi tưởng tượng ra khuôn mặt Sơn. Khuôn mặt tròn tròn, miệng hơi mom móm luôn nở nụ cười thật tươi, mái tóc bồng bềnh, dáng vẻ to cao, người chững chạc, phong độ. Cô cười một mình và nghĩ không biết bây giờ anh như thế nào, có giống cô nghĩ không. Anh sẽ nhận xét thế nào khi gặp lại cô. Anh có thấy cô già đi không, mập hay ốm hơn trước kia. Đặc biệt là không biết hai người có nhận ra nhau sau một thời gian rất lâu không gặp. Sáng hôm đó, anh gọi điện thoại cho cô, hỏi kỹ địa chỉ nhà. Cho đến một giờ chiều, khi chuông điện thoại reo là lòng cô rộn rã. Cô vội vôi vàng vàng nghe máy, vừa chạy ra ban công nhìn xuống “Anh đến rồi”. “Anh đâu, em không nhìn thấy.” “Anh thấy em rồi”. “Em không thấy anh.”
          Uyên tắt máy, chạy xuống lầu, bước ra đường, dưới hàng cây bằng lăng trổ đầy hoa tím họ đã gặp lại nhau. Uyên khẽ cuối xuống, thẹn thùng như lần đầu gặp nhau.