Tại nhà Hoàng Thanh Hương
Trằn trọc mãi, tôi không tài nào chợp mắt được. Thi thoảng tôi lại bấm máy điện thoại xem giờ. Quá nửa đêm, sang ngày mới, tôi vẫn không thể nào ngủ được. Cảm giác xôn xang, náo nức khi được trở lại Pleiku đã làm người tôi nôn nao. Kỳ lạ thật. Mảnh đất tôi đến đó và ở lại chỉ có mười lăm ngày sao hớp hồn tôi đến thế. Không đừng được nữa, tôi vùng dậy bật laptop ra, tâm sự với nó, viết những dòng này. Chiếc đồng hồ treo tường vẫn ậm ạch, ậm ạch làm nền cho tiếng gõ bàn phím lách cách của tôi. Đêm mênh mông đã dắt tôi đi vào vùng kỷ niệm về xứ sở cao nguyên Pleiku huyền ảo.
Trằn trọc mãi, tôi không tài nào chợp mắt được. Thi thoảng tôi lại bấm máy điện thoại xem giờ. Quá nửa đêm, sang ngày mới, tôi vẫn không thể nào ngủ được. Cảm giác xôn xang, náo nức khi được trở lại Pleiku đã làm người tôi nôn nao. Kỳ lạ thật. Mảnh đất tôi đến đó và ở lại chỉ có mười lăm ngày sao hớp hồn tôi đến thế. Không đừng được nữa, tôi vùng dậy bật laptop ra, tâm sự với nó, viết những dòng này. Chiếc đồng hồ treo tường vẫn ậm ạch, ậm ạch làm nền cho tiếng gõ bàn phím lách cách của tôi. Đêm mênh mông đã dắt tôi đi vào vùng kỷ niệm về xứ sở cao nguyên Pleiku huyền ảo.