"Ứ ừ…em bắt đền anh
Bỗng dưng thao thức đêm thành trắng đêm
Dỗ bao kỷ niệm êm đềm
Về ru cái ngủ mà đêm vẫn ngày"
Đền em cả cuộc tình này
Bao giờ trả hết, trắng tay anh về
Đền em tất cả si mê
Cuốc nương, gieo một lời thề nhã my (*)
Đền em khúc hát Trương Chi
Cả kho cổ tích chi chi chành chành
Ba hồn bảy vía đời anh
Cộng rừng hoa đẹp như tranh… xin đền
Ầu ơ! Em hãy ngủ yên
Thiên thần bé nhỏ dịu hiền… ầu ơ!
Bồng bênh ta bay trong mơ…
Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần bài thơ này để rồi khi nhắm mắt lại thì bài thơ vẫn còn ám ảnh tôi mãi. Không biết tác giả làm gì để người yêu giận mà phải đền em. Khổ thơ đầu, tác giả hóa thân làm người yêu của mình để làm cái cớ dành toàn bộ phần chủ yếu của bài thơ nói lên tình yêu của mình đối với người con gái nọ, cái cớ để mà “Đền em”.