Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

ĐỌC "ĐỀN EM" CỦA HOA NHÃ MY



"Ứ ừ…em bắt đền anh
Bỗng dưng thao thức đêm thành trắng đêm
Dỗ bao kỷ niệm êm đềm
Về ru cái ngủ mà đêm vẫn ngày"

Đền em cả cuộc tình này
Bao giờ trả hết, trắng tay anh về
Đền em tất cả si mê
Cuốc nương, gieo một lời thề nhã my (*)

Đền em khúc hát Trương Chi
Cả kho cổ tích chi chi chành chành
Ba hồn bảy vía đời anh
Cộng rừng hoa đẹp như tranh… xin đền

Ầu ơ! Em hãy ngủ yên
Thiên thần bé nhỏ dịu hiền… ầu ơ!
Bồng bênh ta bay trong mơ…

           Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần bài thơ này để rồi khi nhắm mắt lại thì bài thơ vẫn còn ám ảnh tôi mãi. Không biết tác giả làm gì để người yêu giận mà phải đền em. Khổ thơ đầu, tác giả hóa thân làm người yêu của mình để làm cái cớ dành toàn bộ phần chủ yếu của bài thơ nói lên tình yêu của mình đối với người con gái nọ, cái cớ để mà “Đền em”.

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

LẠY MẸ

                 
                   Quăng quật nửa đời theo những đam mê
                   Phận sông suối cứ mơ về biển cả
                   Con lơ ngơ giữa bao miền đất lạ
                   Bỗng giật ḿình... mái tóc đă pha sương.

                   Mê mải hăo huyền cuộc sống tha hương,
                   Nhận mặt bạc tiền, công danh vơ với.
                   Chân trời tít xa, chân trời vời vợi
                   Cái bóng th́ì gần, cái bóng của con thôi...

                   Vấp ngă bao phen thành bại ở đời
                   Xa lắc vinh quang chỉ bon chen là thật.
                   Con ngu ngơ đầu trần, chân đất
                   Giữa phố phường rơm rạ quấn quanh chân.
         
                   Khúc à ơi đời mẹ tảo tần...
                   Nay sực tỉnh, mẹ đă thành cát bụi!
                   Canh bạc cuộc đời con trắng tay tội lỗi
                   Lệ trào tuôn xin lạy mẹ ngàn lần...

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

RU TRƯA


Ầu ơ ru giấc ngủ trưa
Đêm qua anh thức “giao thừa” nhớ em
Vì yêu anh thức trắng đêm
Cho đầy nỗi nhớ, cho thêm nỗi sầu

Đền anh ru giấc ơ ầu
(Anh phờ phạc thế em đau chín chiều)
Nhớ chi bằng nhớ người yêu
Gió mùa thu gửi bao điều nhớ thương

Ru trưa bù những đêm trường
Ầu ơ ngủ nhé người thương…
Ơ ầu…

BÃO MÙA VU LAN

Kính dâng mẹ hiền
 Bão về giữa tiết Vu Lan
Mưa tuôn, lốc xoáy, ngổn ngang gió gào
Con kêu đất thấp, trời cao
Khôn thiêng mẹ ở phương nào mẹ ơi?
Gió tung vàng mã tả tơi
Nến hương vụt tắt, con ngồi ngác ngơ?

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

MÙA NHẶT HẠT CAO SU


           Mỗi năm cứ vào khoảng tháng 8 tháng 9, khi tiết trời nắng mưa bất chợt thì rừng cao su cũng bắt đầu thay đổi. Bản thân cây cao su thay đổi, trái cao su chín, vườn cây cũng vui hơn, nhộn nhịp hẳn lên vì có nhiều người đến để nhặt hạt.
          Nói đến cao su thì đều đầu tiên người ta nghĩ đến là hiệu quả kinh tế do mủ cao su mang lại. Ít ai nghĩ đến hạt cao su để làm gì. Trong hạt cao su có rất nhiều dầu, người ta lấy hạt cao su ép thành dầu để sử dụng vào nhiều mục đích khác nhau. Vì vậy, khi rừng cao su phát ra những tiếng lách cách vui tai cũng chính là lúc vườn cây cao su vui như tết. Người già, người trẻ tay xách giỏ lom khom nhặt hạt. Bọn con nít cũng lao xao với những trò chơi từ hạt cao su.
         Khi còn bé, tôi hay theo chú Út và mấy đứa chăn trâu trong xóm lên đồi cao su để nhặt hạt. Tiếng trái cao su nổ lách cách, hạt cao su rớt xuống va vào cành vào lá rồi rớt xuống đất nghe giòn rụm. Khi đi nhặt hạt, tôi cũng đi, cũng nhặt như người ta vẫn làm. Nhưng đó là lúc sớm. Còn lúc trưa, khi trái cao su bị nắng chiếu, nóng lên, nổ ra và rơi hạt xuống đất thì tôi không tâm trí nào mà từ tốn đi nhặt từng hạt như thế nữa. Nghe ở đâu có tiếng rơi cọc cọc trên mặt đất là tôi vội chạy ngay đến đó để nhặt được những hạt vừa rơi xuống còn âm ấm. Nhìn những hạt cao su mới tinh, bóng lưỡng thật là thích. Không giống như người lớn cố nhặt hạt thật nhiều, chiều về bán có tiền mua gạo, mắm. Bọn con nít chúng tôi có mục đích khác. Cũng ráng cố gắng nhặt thật nhiều xem chiều về đứa nào có nhiều hơn. Vậy chứ đi lòng vòng một chút chúng tôi lại “quên” không làm “nhiệm vụ” nữa. Vì chủ yếu là vui với các trò chơi cùng hạt cao su.

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

GIẤC MƠ PHỐ NÚI


Nhặt cúc quỳ
Hết dốc cao dốc thấp
Gom cả sương mù quẳng vào thơ
Dúi cả những giọt cà phê xứ cao nguyên trong đó
Mang về
Sau chuyến đi Pleiku
Căn phòng chật thơm mùi hoa cúc
Vọng lời amí dạy cô gái Gia Lai
Trên tường, dốc trầm dốc bổng ngắc ngư
Sương mù rơi ướt gối
Những giọt cà phê mùi phố núi tràn vào thơ
Nâng giấc mơ
Bồng bềnh…
Bồng bềnh…

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

"GIAO THỪA"

     
                       Cả năm có một giao thừa
Mọi người náo nức đón chờ tân niên
     Còn anh đêm lại tiếp đêm
Cứ thao thức nỗi nhớ em - đón ngày

     Yêu như một kẻ trời đày
Đêm đêm “trừ tịch”, cộng dày nhớ thương
     Thức lâu mới biết đêm trường
Khổ thân con nhện tơ vương giăng mùng

     Đêm!
                             Tĩnh lặng!
                                              Đến vô cùng
Tiếng con thạch sùng
                                                  gọi giấc mơ xưa
     Giờ này em đã ngủ chưa?
Thiếu em - anh đón “giao thừa”
                                                                  một anh…

                                 Gần 2 giờ sáng 08-8-2011

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

HƯƠNG SẮC MÙA THU

          
          Sau những ngày nắng nóng kéo dài rồi tiếp đó là mưa bão, sáng nay khi thức dậy, tôi bất chợt nhận thấy một khung cảnh rất lạ kỳ. Bình minh lên. Những tia nắng sớm mai hắt lên bầu trời không thành những dẻ quạt, le lói, gay gắt như những ngày qua nữa mà nó lan toả hơn, dịu mát hơn. Bầu trời đằng đông hừng lên một gam màu pha trộn giữa màu vàng của ánh dương và xanh lam của da trời buổi sớm. Lại nữa, dãy núi Tam Đảo phía đó nổi bật trên nền trời một đường gấp khúc, nhấp nhô những đỉnh núi. Mặt trời thập thò như thẹn thùng e ấp ẩn hiện ở phía sau. Chính cái màu lam dương của trời đã làm nền tôn cái màu xanh thẫm của núi làm cho nó nổi bật hơn, lung linh hơn. Ba ngọn Tam Đảo sừng sững vươn lên như dẫn cả dãy núi đang nhấp nhô đó cùng chuyển động. Cả ngọn tháp truyền hình nữa, ngày trước có thấy đâu mà sớm nay sao tự nhiên hiện lên như cũng đua nhau với đỉnh núi để khoe hình, khoe dáng giữa trời xanh. Phía tây, dãy Ba Vì được nắng sớm mai chiếu tới cũng lung linh, xanh thẫm giữa đồng bằng. Nơi tôi đang đứng đây, núi Hùng trầm tư trước ngã ba Hạc. Chưa sớm mai nào mà bầu trời lại trong xanh đến vậy.
          Vươn vai hít thở không khí trong lành, tôi chợt nhận ra những chiếc khăn voan màu trắng đục đang vắt trên những rặng cây, bờ tre cuối xóm. Và lưng đồi phía xa kia nữa cũng bảng lảng khăn voan. Sương! Phải sương mai không? Mờ ảo lắm! Mềm mại lắm! Đúng thật sương mai rồi! Thì thế sáng nay trời mới mát mẻ trong lành đến vậy đấy chứ. Và… có một mùi thơm dìu dịu từ đâu lan toả tới, lúc thì ngào ngạt ngát hương, lúc lại thoang thoảng thì thầm xa ngái. Tôi nhắm mắt lại và hít căng lồng ngực rồi bất chợt mỉm cười khi phát hiện ra đó là hương thị. Trong đầu tôi, quả thị từ trong cổ tích lăn ra. Không kìm nén được nữa tôi reo to một mình: Mùa thu đã về!