Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

BỜ TRE CUỐC GỌI

          

          Cũng là chim cả cuốc ơi
          Sao không hót?
          Lại suốt đời chỉ kêu!
          Rát bỏng sớm, khản đặc chiều
          Rỗng đêm chỉ một tiếng Yêu thế này!
          Chẳng cành cao, cũng chẳng bay
          Bờ tre cuốc gọi tàn ngày trắng đêm
          Gọi cho sông cạn, đá mềm
          Gọi cho sắc sắc qua miền không không
          Gọi cho nên vợ thành chồng
          Gọi cho con bế con bồng à ơi!
          "Cuốc cuốc..."
          Khản giọng, tàn hơi
          Người ơi!
          Nghe thấy một lời thì thưa?

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

TẮM TRUỒNG - NHỚ QUÁ TUỔI THƠ ƠI!

              "Nắng mưa là việc của trời". Đã đành là thế. Thế nhưng có những cơn mưa lại đi vào kỷ niệm, ẩn sâu trong tiềm thức của mỗi con người. Mưa nên bầu nên bạn. Mưa thành vợ thành chồng. Chỉ cần cùng nhau trú một cơn mưa, có khi chỉ là một cơn mưa bóng mây, ấy thế mà từ sự tình cờ ấy hai kẻ chẳng hề quen biết nhau lại về ở chung một nhà, hoặc cứ quyến luyến nhớ nhung nhau suốt đời. Những cơn mưa như thế phải chăng là sự sắp đặt của ông trời, của số phận. Còn tôi, tôi lại da diết nhớ những cơn mưa mùa hạ thuở thiếu thời.            
            Không kể những trận mưa rào đầu mùa, lúc này thời tiết vẫn còn lạnh nên những trận mưa ấy không ấn tượng với bọn trẻ con chúng tôi lắm, cho dù cả nửa năm trời không mưa. Những trận mưa rào đầu hạ như thế thường kèm theo mưa đá, lốc xoáy. Chẳng ai dại gì mà chạy ra ngoài khi trời đang mưa. Rét. Lạnh. Có khi chết cóng ấy chứ. Hình như những cơn gió mùa đông bắc cuối cùng vẫn còn nán lại để tác oai, tác quái đem cái giá lạnh cho con người. Thì thế mới gọi là rét nàng Bân.       

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

ĐÂU RỒI CHÕNG TRE?

     alt
       Đêm mùa hạ. Trời oi bức ngột ngạt rất khó chịu. Không một tí gió. Ngoài vườn cây cối im phăng phắc. Mất điện. Quạt lớn, quạt bé ngay đơ bất động. Ngoài đường xe cộ chạy rầm rầm, bụi cuốn mù mịt. Nóng vậy mà nhà nào nhà nấy đều đóng cửa im ỉm. Chẳng biết mặt tiền mặt phố lợi ích thế nào chứ cái xóm tôi dở quê, dở phố này đang thi nhau xây dựng thì ngán quá. Bụi. Ồn ào. Nhộn nhạo. Trăm cái phiền phức kéo theo. Lúc này đây, đã nóng lại càng nóng hơn. Đã thế, lũ ve sầu như đúng hẹn, đến giờ lại cùng đồng loạt kêu lên ra rả. Bức bối. Khó chịu. Đau đầu. Nhức óc. Tôi lao ra vườn cây cảnh phía sau nhà. Nằm trên chiếc võng đung đưa tạo gió mà chẳng mát thêm tí nào. Bầu trời chi chít sao. "Một ông sao sáng, hai ông sao sáng, ba ông sáng sao...". Bỗng dưng tôi lẩm nhẩm đếm sao một cách vô thức và nhớ chiếc chõng tre quá chừng.
       Ngày xưa, cũng những đêm đầu hạ như thế này, bố tôi thường kê cái chõng ngoài sân. Ấm nước vối, mấy chiếc quạt nan thêm chiếc điếu cày để cạnh. Bố con tôi cùng nằm khểnh đếm sao trời. Phe phảy chiếc quạt nan, bố tôi chỉ cho tôi nhận biết những ngôi sao trên trời. Kia là chòm sao Thần Nông. Cái dáng khòng khòng đội nón đó là lúc ông đang vào vụ cày bừa. Dải sao li ti vắt ngang trời kia là sông Ngân Hà. Kia nữa là chòm sao con Vịt đang bơi có hai con mắt rất sáng. Nọ là chòm sao Tua rua. "Tua rua đi rắc mạ mùa". Bố tôi dẫn mấy câu ca dao về sao, về nghề nông đến bây giờ tôi vẫn thuộc nằm lòng. Còn kia là chòm sao Tiểu hùng tinh và Đại hùng tinh. Hai chòm sao này cho ta nhận biết sao Bắc đẩu. Đêm tối đi rừng, đi biển người ta thường nhìn sao Bắc đẩu để nhận tìm phương hướng.

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

PHỐ CHIỀU

 

Dòng sông cạn
Chật cứng những cái nồi cơm điện
Chen chúc nhau
Cái trước, cái sau kết bè kết mảng
Nắng chiều lấp loáng
Lờ đờ trôi
Phập phều trôi...
Khẩu trang, kính đen như lũ cao bồi
Những hình nộm 
                           ngoi ngóp, nhấp nhô, luồn lách
Tàu hoả, công - ten - nơ
                                     như con lươn, con trạch
Hú còi đành đạch trườn lên
Ô tô nổ máy như rên
Cua bò nhích từng tí một
Vón cục
Dòng sông tắc tịt
Đám nồi cơm điện đóng băng
Có một chiếc xe cứu thương
Đèn đỏ, đèn xanh, rú còi náo loạn
Nằm chết cứng ở giữa dòng sông cạn
Hình như trong đó có người
Ngáp mãi, ngáp mãi
Cuối cùng
Tìm được lối thoát lên trời!

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

TÍM THẾ BẰNG LĂNG ƠI!




                                    Vung bút thế nào mà mực tím vương cây
                                   
Trang lưu bút hoá khoảng trời tím biếc
                                   
Cô bé ơi thôi đừng nuối tiếc
                                   
Tuổi học trò xin gửi cánh bằng lăng
                                    
                                    Tất cả rồi sẽ hoá xa xăm
                                   
Thơ ngây ơi cho dại khờ ở lại
                                   
Phút yêu đầu còn trinh nguyên mãi mãi
                                   
Áo trắng sân trường mực tím nhuộm màu hoa

                                   
Chẳng phượng hồng rực lửa như người ta
                                   
Em e ấp tựa bằng lăng hoa tím
                                   
Để bây giờ về trong hoài niệm
                                   
Giấc mơ nào anh cũng tím rưng rưng

                                   
Ôi cái màu tím biếc thuỷ chung!
                                   
Sao lạc nhau giữa cuộc đời dâu bể?
                                   
Day dứt thế nên bằng lăng tím thế
                                   
Tím mùa hè, tím cả nỗi chờ mong...

                                   
Dại khờ xưa giờ những long đong
                                   
Thơ ngây ấy nay phương trời biền biệt
                                   
Chỉ bằng lăng vẫn nồng nàn da diết
                                   
Hẹn hè về tím biếc khôn nguôi...