Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

TẮM TRUỒNG - NHỚ QUÁ TUỔI THƠ ƠI!

              "Nắng mưa là việc của trời". Đã đành là thế. Thế nhưng có những cơn mưa lại đi vào kỷ niệm, ẩn sâu trong tiềm thức của mỗi con người. Mưa nên bầu nên bạn. Mưa thành vợ thành chồng. Chỉ cần cùng nhau trú một cơn mưa, có khi chỉ là một cơn mưa bóng mây, ấy thế mà từ sự tình cờ ấy hai kẻ chẳng hề quen biết nhau lại về ở chung một nhà, hoặc cứ quyến luyến nhớ nhung nhau suốt đời. Những cơn mưa như thế phải chăng là sự sắp đặt của ông trời, của số phận. Còn tôi, tôi lại da diết nhớ những cơn mưa mùa hạ thuở thiếu thời.            
            Không kể những trận mưa rào đầu mùa, lúc này thời tiết vẫn còn lạnh nên những trận mưa ấy không ấn tượng với bọn trẻ con chúng tôi lắm, cho dù cả nửa năm trời không mưa. Những trận mưa rào đầu hạ như thế thường kèm theo mưa đá, lốc xoáy. Chẳng ai dại gì mà chạy ra ngoài khi trời đang mưa. Rét. Lạnh. Có khi chết cóng ấy chứ. Hình như những cơn gió mùa đông bắc cuối cùng vẫn còn nán lại để tác oai, tác quái đem cái giá lạnh cho con người. Thì thế mới gọi là rét nàng Bân.       
               Cơn mưa mùa hạ mà tôi thích là những cơn mưa bóng mây hoặc những cơn mưa sau những ngày nắng nóng oi bức cơ. Mưa bóng mây kỳ lạ lắm. Đang nắng chang chang đấy, đùng một cái trời đổ mưa. Có khi chỗ này mưa, chỗ kia lại vẫn nắng. Chỉ cách nhau bờ rào mà nơi mưa, nơi nắng khác nhau. Mưa ào lên một lúc rồi tạnh. Kiểu mưa này trong Nam hay gặp lắm. Thì chẳng đã có nhà thơ nào phải thốt lên rằng "Trời Sài Gòn mưa rồi chợt nắng" đấy là gì. Em cũng đã kể với tôi bao nhiêu kỷ niệm về những trận mưa như thế. Mưa bóng mây ngoài Bắc ít hơn nhưng cũng đỏng đảnh lắm. Đang trên đường đi học, đang cưỡi trên lưng trâu, nắng chang chang như thế mà bỗng tối sầm lại. Thế là mưa. Chẳng kịp trú. Mặc kệ cho mưa ướt áo. Bọn con trai tha hồ đùa rỡn với mưa. Lũ con gái nhớn nhác che cặp sách lên đầu, tìm cây to để trú. Mùa gặt chiêm, đang phơi thóc vàng đầy sân, bỗng cơn mưa kéo đến chạy dọn thóc không kịp. Đúng là "tháng sáu đầu ráo áo ướt". Các cụ dạy cấm có câu nào sai. Thế mà mưa bóng mây làm cho khối kẻ ngẩn ngơ ra bao nhiêu là thơ rồi đấy.           
           Nhưng có lẽ khoái nhất là những cơn mưa rào giữa mùa hạ. Nắng nóng kéo dài, cây cối héo quắt, người nhược ra vì nóng nực. Nắng nhức mắt. Sân gạch, đường nhựa bốc hơi lên nóng hầm hập. Nhiều người cởi trân trùng trục, tay không rời cái quạt nan, quạt lá cọ mà mồ hôi mồ kê vẫn đầm đìa, nhễ nhại. Ăn được bữa cơm như đánh vật. Lũ trẻ con chúng tôi cởi trần nằm đất, luôn mồm kêu nóng, đòi bà, đòi mẹ quạt mỏi tay. Ngày trước làm gì có quạt điện, máy điều hòa nhiệt độ như bây giờ. Thế cho nên, khi cơn mưa đến thì khoái lắm. Bao giờ cũng thế, trước những trận mưa rào, trời oi nồng, bức bối đến khó chịu. Rôm sảy ngứa ngáy, cắn rấm rứt. Chỉ đến khi bục ra cơn mưa rào thì mới chấm dứt tình cảnh đó.                    
          Mấy tối trước khi mưa, chân trời xa chớp nhì nhằng, nhấp nháy. Người già có kinh nghiệm sẽ đoán được mấy ngày nữa sẽ mưa, mưa ở mức độ nào. Chớp trê, chớp gạch, chớp cạn, chớp rồng rắn... đủ các kiểu chớp để đoán mưa. Và rồi, hôm sau mây đen kéo đến. Sấm chớp dàn trận đì đùng. Gió nổi lên. Đang nóng vậy mà được cơn gió như thế bảo sao mà không khoái. "Trăm con hầu không bằng đứng đầu ngọn gió" mà. Bụi cuốn lên mù mịt. Lá cây bay loạn xạ. Lá mía khua tít gươm như sắp vào trận chiến. Trẻ con chúng tôi cởi tung áo ra chạy đuổi theo gió. Những cánh diều thỏa sức bay. Có khi chúng bị gió giật đứt dây tung vút lên trời trong cái nhìn ngơ ngẩn tiếc nuối của lũ trẻ. Chong chóng các kiểu thỏa sức quay. Và rồi những giọt mưa đầu tiên lộp bộp rơi xuống. Mưa! Hầu như tất cả cùng reo lên. Mưa! Mưa rồi! Bà con ơi!           
         Mưa ào ào như trút nước. Cái sân gạch của nhà tôi chẳng mấy chốc đã lưng sân nước. Bố tôi cởi trần ra be rãnh chặn cho nước dâng đầy sân để tắm rửa các thứ. Tất cả xô, thùng, chậu được huy động ra để hứng nước. Có lần, bố tôi còn khuân cả chạn bát, bàn ghế, ấm chén, bát đũa, thậm chí cả giưởng, phản, chõng tre nữa ra để cho chúng nó tắm mưa. Tôi cởi truồng tồng ngồng đùa với mưa. Có khi loe xoe giúp bố một vài việc. Tuy nhiên, tôi mải rỡn với mưa nhiều hơn. Cô nhỏ bạn nhà bên cũng để nguyên cả quần áo, chạy ra sân nghịch mưa như tôi. Tôi tồng ngồng chạy lại bày mấy trò để trêu nhỏ. Lúc thì đuổi bắt bong bóng mưa, lúc thì té nước lên người em. Lúc lại nằm tênh hênh ra giữa sân mặc cho nước mưa ngập lên người, cho những giọt mưa thỏa sức bắn rát ràn rạt vào mặt, vào bụng. Em chạy nhảy trong mưa bên tôi. Bố mẹ em phải quát tướng lên em mới chịu vào. Bây giờ nghĩ lại vừa buồn cười, vừa xấu hổ. Thế mà gần đây, những lúc vui chỉ có tôi và em, em còn đùa tôi: "Giá mà bây giờ được tắm mưa như ngày xưa anh nhỉ?". Ánh mắt em long lanh làm tôi ngượng chín cả mặt.    
                 Mùa hạ đã lại về. Đã có những trận nắng nóng kéo dài và những cơn mưa ào ạt như thế. Nhìn sân nước mưa với vô vàn bong bóng nước, cái nọ chưa kịp tan thì cái kia đã chồng lên, nước mái đổ xuống ào ào như trút mà tôi nhớ em quá chừng. Em bây giờ ở đâu? Có kịp trú mưa không? Và lòng tôi bỗng rộn lên niềm ao ước như câu nói em đùa tôi: "Giá bây giờ được tắm mưa như ngày xưa anh nhỉ?". Người tôi nôn nao. Tất nhiên rồi! Ơi cơn mưa mùa hạ của tôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét