Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

BIỂN ĐÊM

 

       
     Biển mệt nhoài nằm thở dưới chân tôi
               Sóng nũng nịu liếm gót sen, bờ cát
               Hàng thông reo thì thầm khe khẽ hát
               Khúc tình ru biển đêm

               Bỏ lại ồn ào giờ biển dịu êm
               Tôi nhớ em gửi hồn mình cho biển
               Em không đến thế là em lỡ hẹn
               Biển biết tôi buồn sóng cũng khẽ khàng hơn

               Trước biển đêm càng thấm nỗi cô đơn?
               Dẫu trăng sáng dát bạc vàng vẫn thế
               Nhìn biển nhìn trăng tôi bước đi lặng lẽ 
               Độc hành theo mép nước thời gian

               Trước biển đêm càng thấm nỗi cô đơn?
               Dẫu trăng sáng dát bạc vàng vẫn thế
               Nhìn biển nhìn trăng tôi bước đi lặng lẽ 
               Độc hành theo mép nước thời gian

               Hoang dại nỗi buồn loang ra mênh mang
               Mặt biển đêm tấm màn nhung huyền diệu
               Đắp vừa đủ những điều thừa thiếu
               Biển hiền hoà bao dung

               Biển đêm nay dài rộng đến vô cùng
               Tôi lang thang men theo bờ nhớ
               Phập phồng đêm phập phồng biển thở
               Tôi phập phồng tên em...


Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

ĐÂU RỒI, CỌ ƠI?


    
 
       Hồi còn đi học, tôi rất khoái mỗi sớm mai cùng đám bạn bè nhảy chân sáo len lỏi trên các triền đồi, dưới tán lá rừng cọ cắp sách tới trường để nghe ai đó hát bài “cọ xoè ô che nắng, râm mát đường em đi”. Khoái đến nỗi, khi về nhà rồi, hoặc bất cứ đang ở đâu đó mà nghe đài hát bài này tôi lại cứ ngỡ như mình đang đi học. Chẳng biết bài hát hay rừng cọ đã khiến cho tôi vui thú tới trường đến thế. Lớn lên một chút, khi học lớp bảy, tôi ngẩn ngơ mơ màng với câu thơ “rừng cọ, đồi chè, đồng xanh ngào ngạt/ Nắng chói sông Lô hò ô tiếng hát” của nhà thơ Tố Hữu trong bài thơ Ta đi tới. Rồi trong lúc chui hầm tránh máy bay Mỹ, bất chợt loa phóng thanh vang lên “rừng cọ xoè vẫy mãi khách qua đây” khiến tôi chẳng còn biết sợ hãi là gì nữa. Nhiều khi hứng chí, tôi ngóc cổ lên khỏi hầm nhìn những tàu lá cọ xanh mơ đang rung rinh trong gió mà quên cả tiếng gầm rú của lũ máy bay Mỹ. Tự hào lắm “rừng cọ đồi chè” trung du quê tôi.