Biển mệt nhoài nằm thở dưới chân tôi
Sóng nũng nịu liếm gót sen, bờ cát
Hàng thông reo thì thầm khe khẽ hát
Khúc tình ru biển đêm
Bỏ lại ồn ào giờ biển dịu êm
Tôi nhớ em gửi hồn mình cho biển
Em không đến thế là em lỡ hẹn
Biển biết tôi buồn sóng cũng khẽ khàng hơn
Trước biển đêm càng thấm nỗi cô đơn?
Dẫu trăng sáng dát bạc vàng vẫn thế
Nhìn biển nhìn trăng tôi bước đi lặng lẽ
Độc hành theo mép nước thời gian
Trước biển đêm càng thấm nỗi cô đơn?
Dẫu trăng sáng dát bạc vàng vẫn thế
Nhìn biển nhìn trăng tôi bước đi lặng lẽ
Độc hành theo mép nước thời gian
Hoang dại nỗi buồn loang ra mênh mang
Mặt biển đêm tấm màn nhung huyền diệu
Đắp vừa đủ những điều thừa thiếu
Biển hiền hoà bao dung
Biển đêm nay dài rộng đến vô cùng
Tôi lang thang men theo bờ nhớ
Phập phồng đêm phập phồng biển thở
Tôi phập phồng tên em...
Trước biển đêm càng thấm nỗi cô đơn?
Trả lờiXóaTrước biển tâm trạng này là dĩ nhiên đấy nhà thơ ạ, bài thơ tràn đầy hình ảnh đẹp và tràn đầy nỗi nhớ.
Cảm ơn Hoàng Thanh Hương tới thăm và động viên nha. Chúc em có nhiều niềm vui.
XóaBài thơ này của anh hau quá, vừa đọc vừa ngẫm ra hình tượng, rất thật :)
Trả lờiXóa