Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

CHIẾC GIƯỜNG ĐÔI




Giường này đời gọi giường đôi
Gối chăn đủ bộ sao tôi một mình?

Quờ tay lạnh ngắt, lặng thinh
Đen ngòm - đêm chẳng bóng hình - sợ chưa?

Nằm, ngồi, sấp, ngửa trơ trơ
Xoay ngang, trở dọc vẫn thừa một tôi?
Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi!
Vô duyên con mọt liên hồi nghiến đêm

Giường đôi chăn ấm, nệm êm
Mà sao dạ xót, đầu điên thế này?

                            2 giờ 13-4-2012

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

ĐÊM ĐEN

 

Màu đen lọ mọ bước đến
Nằm im
Dù có trăng sao khỏa lấp
Dù có đèn cao áp trùm chăn
Dỗ dành
Đêm
Không anh
Đen
nhưng không thơm như ly cà phê mỗi sáng
Đen
nhưng không bồng bềnh như mái tóc của anh
Cũng chẳng giống đôi giày da quen thuộc của anh
Và cả bộ comple anh thường mặc
Đêm
vẫn đen
nhưng không hiền như tấm bảng học trò mỗi ngày em lên lớp
Mùi đêm khó ngửi, lạ hoắc
Đêm
Không giày - giơ vuốt
Đêm
Không anh
Nỗi buồn nhe nanh
Cào xước!

                      Đêm 11.04.2012

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

EM ỐM

Không thể tin rằng em lại ốm
Người đẹp xinh đài các đến kiêu sa
Toà thiên nhiên trinh trắng ngọc ngà
Tuyệt mỹ thế làm sao mà ốm được?

Con bệnh vô duyên, con bệnh nào ngang ngược?
Dám đùa trêu hành hạ cả em à?
Hay nó ghen với sắc đẹp người ta
Nên ngúng nguẩy bày đặt trò bệnh ốm?

Hay trái nắng trở trời thấy em xinh đằm thắm
Cũng hờn ghen thành viêm họng, nhức đầu?
Hay bác sĩ nào mê muội em lâu
Đã bỏ bùa làm cho em ốm lửng?

Không! Không thể nào tàn nhẫn được với em!
Xinh đẹp thế không thể nào ốm được!
Hãy chỉ cho anh để anh trừ quân ác độc
Lại dám hành em cô bé Lọ Lem!