Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

PHÁC THẢO GIẤC MƠ



Em mang bài thơ gói vào giấc chiêm bao hằng đêm vẫn mơ
Bài thơ viết về huyền thoại một loài hoa
Giấc mơ
Đêm qua
Đêm trước đêm qua
Bao đêm đã qua
Cùng anh rong chơi buổi chiều tà
Lao xao đồi vắng Pleiku
Rộn vang phố núi Pleiku
Chúng mình thủ thỉ có khi
Reo réo có khi
Anh trốn trong khóm  nhã my
Em ngồi khóc
Bắt đền anh cõng xuống thác
Nơi lởm chởm kỷ niệm hằn trên đá
Em gom nhặt hết mang về trong giấc chiêm bao
Trốn trong em một nỗi nhớ 
Hằng đêm em vẫn mơ…

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

VŨ NỮ HÓA ĐÁ

Vách đá cũ
Nhàu nhĩ nếp thời gian
Ầu ơ…
Vũ điệu
Bao thế kỷ du hoang
Cô gái không mặc áo
Nắng Bình Thạnh lung linh huyền ảo
Không làm bạc tóc em
Gió không sờn da em
Tháng năm không còng nổi dáng em
Thon thả
Đôi mắt em nhìn tôi
Muốn nói điều gì?
Sao em không bước ra khỏi vách đá
Về nhà?
Nhà em ở đâu?
Sao lạc đất Bình Thạnh?
Lẻ loi
Em cùng các bạn đến đây từ dạo ấy
Dâng cho Bình Thạnh điệu Apsara rực cháy
Bạn em về từ lâu?
Sao em còn đứng đó?
Đất Bình Thạnh thân thương
Chan hòa nắng gió
Em ở mãi nơi này
Vũ điệu Apsara
Cùng em cất cánh bay
Sáng khoảng trời Bình Thạnh…
Tháp Bình Thạnh (Trảng Bàng-Tây Ninh)

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

HOA CỎ DẠI


Rất khiêm nhường mà cũng rất kiêu sa!
Nhiều người không biết tên vì là hoa cỏ dại
Trong đợt đi thực tế vừa qua nhà em mê mải
Ghi được món hình này mời các bác xem nha



NHỮNG CHIẾC GHẾ ĐÁ

                            
       
         Có lẽ hiếm có nơi nào như quê tôi lại có nhiều những chiếc ghế đá đến vậy. Không phải trong công viên, nơi công sở mà hầu hết trước cửa các căn hộ gia đình đều có từ một đến hai chiếc ghế đá. Ghế đá xuất hiện nhiều nhất ở khu phố mới, trung tâm thị trấn, thị tứ, dọc hai bên hè phố, trước cửa các căn hộ. Ghế đá có ở trước cửa các cổng nhà mới xây trong các ngõ xóm. Chẳng là biệt thự, không phải nhà lầu, chỉ là những ngôi nhà cấp bốn thôi, ấy vậy mà nhà nào cũng có ghế đá. Không phải kinh doanh buôn bán gì, cũng không là phòng chờ làm việc hay khám bệnh, sửa chữa, thế nhưng nhà nào cũng có chiếc ghế đá để ngay ngoài cửa, trước ngõ. Tuổi thơ tôi gắn liền với những chiếc ghế đá đó. Khi thì bế em ngồi ngóng mẹ, khi thì cắp sách í ới gọi bạn đi học. Ghế đá là nơi dừng chân, là chỗ đùa nghịch của lũ trẻ chúng tôi. Rồi đến khi lớn lên biết hò hẹn yêu thương, chiếc ghế đá cũng in dấu bao nhiêu kỷ niệm.

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

GỌI NGƯỜI



Thôi đừng buồn nữa tôi ơi!
Thôi đừng trống rỗng, chơi vơi thế này?
Yêu như một kẻ trời đày
Đêm khuya mà vẫn tựa ngày, khổ không?

Giờ người đang giấc bềnh bông
Còn tôi lặn ngụp qua sông không đò
Cõi đêm lặng phắc, tối mò
Riêng tôi sóng cả, gió to mù trời...

Nỗi niềm rét mướt tả tơi
Môi run lập bập gọi người thấu không?

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

VỀ PHƯƠNG ANH

 
 
Vẫn lối này
Vẫn con đường ấy
Từ ngày có anh qua
Sao thênh thang lạ?
Nỗi nhớ ngông
Đu đưa
Treo ngược ngọn đèn giao thông
Xanh, đỏ, vàng
Em đi nhanh, em đi chậm, em dừng lại theo quán tính hay là robot
Người ta dừng - em mắc kẹt giữa đám đông, không thấy đèn đỏ
Người ta đi - em đi, chẳng thấy đèn xanh
Chỉ thấy anh qua đây một lần
Cho phố phường bâng khuâng
Cho em chơi vơi hụt hẫng
Ngã tư đường
Người người qua đèn xanh
Em rẽ lối nào không biết nữa
Cứ hướng về phương anh
Mặc cho trước mặt em đèn đỏ…