Đã thành lệ, cứ mùng 5 tháng 9 hàng năm là khắp nơi tưng bừng tổ chức ngày khai giảng bước vào năm học mới. Cái cảm giác xốn xang, náo nức được gặp lại bạn bè sau ba tháng hè xa cách, được cắp cặp sách mới, gặp thầy mới, bạn mới sao nó hồn nhiên, nhí nhảnh đến lạ kỳ. Ở những lớp cấp 3 ngày trước (trung học phổ thông bây giờ), khi mà ta đã lớn, đã có những cảm giác chênh chao, bỗng dưng buồn, bỗng dưng nhớ thì cái cảm giác hồn nhiên ấy hầu như vẫn còn vẹn nguyên như thế.
Đường làng mấy tháng hè vắng bước chân con trẻ thì sớm thu này bỗng vang lên tiếng gọi nhau í ới, rồi từng đám, từng đám tụ tập chạy đuổi nhau náo nức đến trường khiến cho con đường trở nên tấp nập hẳn. Học sinh lớp lớn hơn thì áo dài trắng thướt tha, từng tốp xe đạp bên nhau vừa đạp xe vừa chuyện trò ríu ran tưởng như chưa vui thế bao giờ. Và, lát nữa thôi, tiếng trống trường sẽ điểm lên gióng giả báo hiệu một năm học mới bắt đầu thì ngay bây giờ đây bao con tim tuổi học trò kia cũng đã và đang đập thình thịch rộn ràng rồi. Chắc chắn là như thế. Tôi cứ đứng ngẩn ngơ trên ban công tầng hai nhà mình mà ngắm bầy trẻ thơ quàng khăn đỏ, tung tăng cắp sách tới trường rồi bất chợt bâng khuâng nhớ lại một thời đèn sách của mình. Nhớ. Nhớ lắm. Cái cảm giác đến trường vừa như được tái hiện khiến lòng tôi nôn nao. Ước gì mình lại được vô tư như lũ trẻ kia, như các cô cậu học trò nọ.