Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

NHỚ THUỞ DẦN SANG



 
        Trong các đồ gia dụng bây giờ thật hiếm thấy các vật dụng được làm bằng nứa, bằng tre. Thay vào đó là đồ nhựa, đồ nhôm. Thúng, mủng, nong, nia, dần, sàng, rổ, rá bằng tre... chỉ còn là hoài niệm của những người già, là sự tò mò, trí tưởng tượng của những đứa trẻ. Rõ là ở quê mà động đến thứ nào trong bếp cũng toàn là nhựa, là nhôm. Đến cả đôi đũa ăn cơm cũng bằng i-nôc, bằng nhựa nữa là.
          Nhiều lúc tôi cứ bần thần thử hỏi mấy đứa trẻ rằng chúng có biết cái nong, cái nia, cái dần, cái sàng là gì không? Đọc, nghe kể chuyện cổ tích có những thứ đó thì các cháu hiểu nó như thế nào? Chúng đều ớ ra. Mỗi đứa tả một khác y như trẻ em thành phố nhầm con trâu với con bò, con ngan với con vịt vậy. Thế là được dịp tôi lại hoài cổ mô tả cho chúng biết về những thứ này. 

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

NẮNG THU



 
       Lâu lắm rồi mới có một nắng mai đẹp như sớm nay. Ánh nắng vàng mơ lan tỏa khắp nơi nơi. Những phiến lá trên những tán cây được ánh nắng chiếu vào lấp lóa. Không gay gắt, chói chang như những ngày hè; không mỏi mệt nhợt nhạt như những sớm đông, cái nắng sớm mai hôm nay kỳ lạ lắm. Nó dìu dịu du dương, nó vàng mơ mê mải, nó có cả vẻ ngòn ngọt nữa. Đủ cả sắc hương, mùi vị. Thế mới lạ. Thì nó cứ như suối mật ong chảy tràn lênh láng ra kia bảo sao mà không ngọt, không thơm cơ chứ. Lại được cả gió cũng rất lạ. Nhè nhẹ, dìu dịu, mơn man. Cứ hiu hiu thổi, cứ man mác buồn, như có lại như không.
          Chả bù cho tuần trước, nắng gay gắt, nóng bức, ngột ngạt, oi ả. Ngồi không trong nhà cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu. Rồi bão ập về. Sấm chớp đì đùng. Lốc xoáy, gió cuốn. Mưa tuôn trút nước. Cây cối ngả nghiêng. Dòng sông mùa lũ cuồn cuộn chảy. Bầu trời lúc nào cũng sung sũng nước. Hình như còn bao nhiêu nước của mùa hạ, ông trời đều cho theo bão trút hết xuống trần gian trước khi dắt mùa sang thu. Mới hôm qua, hôm kia thôi còn thế, vậy mà sáng nay thức dậy đã thấy trời quang mây tạnh. Và nắng kia kìa! Có lạ không cơ chứ! Có nên thơ không cơ chứ! Vàng đến thế, miên man đến thế kia mà! Chả trách người ta bảo sau cơn mưa trời lại sáng. Đằng này, sau cơn bão, sau mùa bão thì nắng vàng mơ là đúng quá rồi. 

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

THÁNG BẢY VỀ GIÔNG BÃO VÀ NGÂU



 
Cả năm trời biền biệt tin nhau
Những nhớ, những thương theo tháng ngày dằng dặc
Chức Nữ, Ngưu Lang kẻ nam, người bắc
Hẹn tháng bảy về, cầu Ô Thước - mưa ngâu

Ước muốn nhỏ nhoi nào cao sang gì đâu
Sao không biển lặng sóng yên, bão cứ chồng lên bão?
Sấm chớp tháng ba động tới trời tháng sáu
Tội tình chi mà bão cản đường về?

Gặp lại nhau mà nước mắt đầm đìa
Đã lên ông, lên bà sao Chức Nữ, Ngưu Lang còn khóc?
Nước mắt người già khó ngọc
Ơi ông Ngâu bà Ngâu!

Nước mắt, Tình yêu, hạnh phúc, khổ đau
Tháng bảy tan ra chảy thành sông thành suối
Những tủi hờn, yêu thương... vồ vập nhau rất vội
Sao còn bão làm gì cho trái đất chênh chao?

Tháng bảy về giông bão, mưa ngâu
Em có về không cùng Ngưu Lang, Chức Nữ?
Cầu Ô Thước mưa trắng trời nức nở
Vuốt mặt tìm em trong gió bão, em ơi!


               Viết trong cơn bão RAMMASUN,  22-7-2014


Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

TÔI ĐI TÌM TÔI


 

Tôi tìm tôi suốt đêm qua
Soi đèn, đốt đuốc như là tìm kim
Hỏi núi, núi chỉ lặng im
Hỏi trăng, trăng đã chết chìm đáy sông
Hổi sao, trời quá mênh mông
Hỏi mây, mây lẳng lặng không nói gì


Quay về tôi hỏi ti vi
Ti vi sốt sắng chỉ đi hỏi đài
Đêm khuya đài chỉ thở dài
Rọt rà rọt rẹt hẹn mai trả lời...

Rạc chân cuối đất cùng trời
Trắng đêm, khản gọi: "Tôi ơi hãy về!"
Bất ngờ điện thoại "nó kìa"
Tin em nhắn, tỉnh hay mê thế này?
Vội vàng tay cấu vào tay
Em ở đó và tôi đây thật rồi!