Đã mấy ngày đêm rong ruổi trên đường,
chuyến xe của Vân hành hương về Đất Tổ vẫn náo nức rộn ràng. Đây là lần đầu
tiên trong đời Vân được ra Bắc. Từ đất mũi Cà Mau, tổ hưu của chị thuê chiếc
ôtô 24 chỗ ngồi nhằm hướng bắc thẳng tiến. Chiếc xe chạy băng băng. Ai cũng
mong cho chóng đến Phú Thọ để dự Hội Đền Hùng. Được viếng mộ Tổ là mơ ước của
Vân và của mỗi người trong đoàn. Thực ra, ở Vân còn chất chứa một nỗi niềm khác
nữa. Đó là trong chuyến đi này, Vân mong tìm gặp lại Hải, người bạn chiến đấu,
người yêu đầu đời của Vân.
Trên
xe, mọi người ríu ran chuyện trò. Phong cảnh thanh bình của đất nước đã làm cho
họ như trẻ lại. Cứ mỗi lần xe qua một địa danh chiến đấu năm xưa là mọi người
lại xôn xao nhớ về kỷ niệm cũ. Đây là nơi tiểu đội của ông Quang dầm mình cả
tháng trời dưới sình lầy để chờ giặc đến. Kia là bãi cát trắng dài ven biển nơi
bà Hoan giả làm người buôn cá để mang mìn cho đội đặc nhiệm đánh tàu chiến Mỹ.
Có nhiều nơi họ không nhận ra được nữa vì phong cảnh đã khác xưa nhiều quá. Nhà
máy mọc lên. Phố xá tưng bừng. Người xe tấp nập. Chẳng còn đâu là hàng rào dây
thép gai hay đồn bốt, xe tăng của Mỹ nguỵ nữa. Tất cả đã vùi sâu vào dĩ vãng.
Quang cảnh ngày xưa chỉ còn lờ mờ hiện lên trong ký ức của họ.
Qua đèo Hải
Vân, xe dừng lại ít phút trên đỉnh đèo. Gió từ dưới biển thổi lên lồng lộng.
Mọi người say sưa ngắm nhìn trời đất bao la. Trời xanh, biển xanh như hoà làm
một. Ai cũng có một cảm giác bềnh bồng khó tả. Chiếc loa trong xe vang lên bài
hát “Đường chúng ta đi” sao mà hay đến thế. Bất giác Vân cũng khe khẽ hát theo.
Chị mơ màng nhớ về Hải, tưởng tượng ra cái giây phút gặp Hải. Chắc Hải sẽ ngỡ
ngàng lắm.