Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

QUÀ TẾT



Em gửi quà Tết
Nước hoa, áo mới, gối đa năng…
Cả nắng phương nam sưởi ấm tôi đợt rét
Cùng những vần thơ cháy bỏng nhớ mong

Một gói thật to,
                Một trang thư nhỏ 
                              ngọt như đường thốt nốt
Toàn những thứ ngon tôi chưa thấy bao giờ
Em rủ xuân về xua tan đi giá buốt
Tôi bỗng thấy mình vui như trẻ thơ

Tết đến riêng tôi sớm nhất làng
Có em tôi giàu nhất thế gian
Có em quanh năm tôi là tết
Ngày lại ngày đẹp quá xuân sang!

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

TÍN HIỆU



TÍN HIỆU

Chuông đổ liên hồi mà không thấy em nghe
Không sợ bằng giọng nói vô hồn "ngoài vùng phủ sóng”
Kinh hãi hơn “tò te tí” rồi rơi vào vô vọng
Hun hút nỗi buồn... hồn vía cũng ra đi…


VẪN BÊN NHAU
Không ngày nào là mình không “giao ban”
Tuần mấy đêm đón “giao thừa” ngày mới
Laptop nóng lên, điện thoại reo ngóng đợi
Xa cách ngàn trùng vẫn bên nhau xôn xang…
 

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

MƯA CUỐI NĂM


               Cuối năm gió bấc mưa phùn
Chăn đơn, gối chiếc, rét run gọi người
Đêm gì dài thế đêm ơi?
Ngoài hiên thánh thót giọt rơi buốt lòng

Nỗi niềm như mớ bòng bong
Cả năm lật đật long đong thế mà…
Ngác ngơ giữa chốn phồn hoa
Dăm ba câu chữ nhạt nhoà, thế thôi

Đã đành bèo dạt mây trôi
Mà sao nước nổi, còn tôi vẫn chìm?
Bao ngày thổn thức con tim
Nhớ em đêm trắng tôi tìm trong mơ

Đã buồn trời lại còn mưa
Cô đơn cộng rét bằng thừa tôi đây
Không em ướt ở phía này
Không em lạnh ngắt những ngày cuối năm…

                        Đêm 10 tháng chạp Tân Mão

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

MƯA XUÂN



          Sáng nay, mùng 2 tháng giêng năm 2012, thứ hai, tuy là ngày làm việc đầu tiên của tuần đầu tiên năm mới nhưng nó lại là ngày nghỉ bù Tết dương lịch nên tôi cứ nấn ná nằm khườn mãi trong chăn. Cái rét không như những đêm trước. Hình như có vẻ ấm hơn, nồng nàn hơn. Buôn tin nhắn với em khá lâu, mãi gần tám giờ sáng tôi mới tung chăn vùng dậy. Nhìn qua cửa sổ, tôi giật mình ngơ ngác. Ơ kìa! Cái gì thế này? Sân lát gạch của vườn cây cảnh nhà mình sao lại đỏ rực thế kia? Cả lũ cây cảnh nữa? Sao sớm nay lại xanh thẫm, óng ả đến vậy? Một lúc sau tôi mới sực tỉnh suýt nữa thì “À” lên thành tiếng nhưng tôi kịp trấn tĩnh lại thầm kêu lên một mình: Mưa xuân! Phải rồi! Mưa xuân! Thảo nào đêm qua ngủ tôi thấy ấm áp lạ thường. Nghe cả tiếng róc rách rất nhẹ, như thì thầm, như rủ rỉ của ai đó trong đêm. Thì ra nàng xuân đã về. Thì ra mưa xuân!