18
Cơm
tối xong, Hiến và Tiến xin phép Huân vào khu sơ tán chơi. Đêm nay họ và dân
quân xã cùng được nghỉ vì hàng không lên. Hiếm có một đêm thư thả như thế. Còn
lại mình Huân ngoài bãi đạn, anh chui vào nhà bạt hí hoáy ghi nhật ký.
Ngọc
Chúc ngày… tháng… năm…
Hôm nay, hàng không lên. Cả tháng trời đêm nay mới được
nghỉ. Suôt gần hai năm qua, đêm nào cũng thế bến sông này rầm rập bước chân
người. Mỗi tối, dân quân xã phải khuân vác hàng chục tấn đạn. Một tháng có 30
đêm thì chí ít cũng phải có tới 28 đêm vác đạn. Sơ sơ tính đến đêm nay cũng
khoảng ngót nghét mấy ngàn tấn đạn dược qua vai những thanh niên xã này rồi.
Càng nghĩ càng phục lực lượng dân quân những người như ông Thạc, ông Chi, như
Phương, như Tịch, như Thân, như Khang và bao người khác nữa. Họ là những chiến
sỹ hậu phương thầm lặng phục vụ cho chiến trường. Mình vô cùng biết ơn họ. Nhờ
có họ mà mình hoàn thành nhiệm vụ.
Đêm qua, lúc ở bến, Phương là người vác hòm đạn cuối cùng
từ xà lan lên. Nhìn em bé nhỏ vác hòm đạn to đùng mà thương quá. Lúc em đi qua
trước mặt mình, nghe hơi thở gấp gáp của em mình không sao cầm lòng được. Từ
cái hôm che bom cho em đến giờ, gặp Phương mình cứ cảm thấy lúng túng thế nào
ấy. Cứ nghĩ đến cái lúc nằm đè lên em là người mình nóng ran. Sao lúc ấy mình liều
thế cơ chứ? Liệu Phương có thông cảm cho mình không? Hình như em cũng ngượng
ngùng như mình thì phải?
Chẳng bù cho cậu Chất, hắn về có hơn tháng mà đã cưa đứt
được Tịch rồi. Hai đứa yêu nhau lắm. Chính Tiến cũng bảo thế. Chất cũng đã đôi
lần hé cho mình biết vậy. Thậm chí cậu ấy còn bảo: “Anh cưa cái Phương đi. Em
xem ra cô ấy mến anh lắm. Làng này chẳng ai hơn cô ấy đâu”. Thì vẫn biết vậy,
nhưng mà… trăm mối ngổn ngang. Mình hơn Phương chục tuổi, chênh lệch nhau khá
lớn về tuổi tác. Hơn nữa, mình nào có còn ai họ hàng thân thích đâu? Đến quê
hương còn chẳng rõ nữa là! Em còn trẻ và đẹp lắm, mình sao xứng được? Cậu Thân,
cậu Hoàn xứng với em hơn. Mấy lần bà Sự ướm lời ngỏ ý gán ghép mình với Phương:
“Mạnh dạn lên. Tao thấy chúng mày đẹp đôi lắm. Ưng thì tao làm mối cho”. Mình
nghe mà nóng hết cả hai tai. Ôi, Phương ơi! Yêu em lắm… nhưng mà…
Trong công việc Huân quyết đoán bao nhiêu thì trong
tình yêu anh lại rụt rè, nhút nhát bấy nhiêu. Phải chăng đã một lần bị phản bội
mà anh cảm thấy sợ khi tình yêu đến? Con chim thoát chết sợ cả những cành cây
cong hướng về mình. Anh đúng là ở trong tâm trạng đó. Nhưng mà Phương thế kia,
con người ấy, tính cách ấy như có một mê lực nào vẫn cứ hút hết cả hồn anh. Con
tim anh thường đập loạn nhịp mỗi khi anh gặp Phương hoặc chỉ nghĩ đến cô thôi.
Gập
quyển sổ nhật ký lại, Huân chui ra khỏi lều bạt. Ánh trăng oà ra mênh mông.
Không ngờ đêm nay trăng lại sáng thế. Hiếm có một đêm tháng chạp nào mà trăng
lại rờ rỡ thế kia. Vầng trăng treo lơ
lửng trên trời như chiếc chuông vàng ngỡ như giơ tay gõ vào cái chuông ấy là sẽ
ngân vang lên những âm ba rờn rợn tựa tơ vàng óng ánh. Trăng lấp loáng trên mặt
sông. Trăng chảy róc rách theo những chiếc thuyền đi đánh cá khuya. Trăng dập
dờn một dải dài dọc con sông. Trăng duềnh lên lai láng cả hai triền bờ bãi. Con
sông như được nới rộng ra bởi ánh trăng. Sóng rập rờn lay động những cây si,
cây sung ven bờ. Lá trăng lấp loá nhảy múa. Trăng ngự trên đỉnh đầu vằng vặc
sáng. Cá dưới sông nhảy lóc bóc. Nước chảy lách rách qua những tấm đăng chắn ở
ven bờ. Xa tít phía thượng nguồn bóng núi Lịch mờ mờ huyền ảo. Không ai có thể
nghĩ rằng chính cái nơi tràn ngập ánh trăng này ban ngày lại vừa mới qua mấy
trận bom cày xới. Bây giờ chỉ còn lại ánh trăng và khung cảnh thanh bình của
một làng quê bên sông. Chiến tranh như chưa hề qua đây. Đúng thế.
Đêm đông, ánh
trăng sáng vằng vặc làm cho Huân có cảm giác vừa như lành lạnh lại vừa như
khoan khoái bâng lâng. Sắp Tết rồi, thời tiết như ấm hơn. Cây bưởi nhà ai trổ
bông sớm đã dìu dặt đưa hương ngan ngát. Ôi, ước gì bây giờ có Phương ở bên.
Mình sẽ thẳng thắn nói lời yêu em. Vầng trăng trên cao kia sẽ làm chứng cho
tình yêu của mình dành cho Phương. Không thể giấu lòng mình được nữa rồi. Trăng
ơi! Trăng có hiểu? Nhắn giùm ta nỗi lòng này đến với em trăng nhé!
Một tứ thơ vụt
loé lên trong đầu Huân.
“Bần thần nhặt
giọt trăng rơi
Ướp hương hoa
bưởi gửi người nhớ thương.
Tình ai giăng
mắc tơ vương
Để ta ngơ ngẩn
đoạn trường cùng trăng?”
Huân ngồi yên
lặng như phỗng đá. Dòng thơ chảy ào ạt trong đầu anh. Huân lẩm nhẩm đọc đi đọc
lại từng câu rồi quyết định chui vào lều bạt giở sổ ghi tiếp bài thơ đó vào
dưới những dòng nhật ký vừa nãy. Sau đó anh lại ra ngồi ngắm trăng. Hồn anh
tiếp tục phiêu diêu. Trăng vẫn như đang đùa rỡn với những tán lá của ngọn cây
si phía đền Mom. Không có gió nhưng hình như những cành cây đầm đìa trăng ấy
vẫn khe khẽ rung rinh, rung rinh…
Chợt Huân thấy
từ trong ngôi đền cổ kính ấy một bóng người mặc quần áo trắng đi ra. Lúc này
anh mới ngửi thấy mùi hương trầm ai thắp ban chiều từ phía đền toả tới thơm
ngào ngạt. Thì ra hôm nay là rằm tháng chạp. Người mặc bộ đồ trắng vẫn đi theo
hướng ánh trăng về phía anh. Hình như là con gái? Là người hay là ma? Bà Trọng
chẳng đã có lần kể với anh rằng ngôi đền này thiêng lắm là gì? Người Huân lạnh
sởn gai ốc. Anh đứng hẳn lên căng mắt nhìn về phía Đền. Bóng áo trắng dừng lại.
- Ai?
Không có tiếng
trả lời. Huân vớ khẩu súng lên đạn lách cách:
- Ai? Nói ngay
không tôi bắn.
Bóng áo trắng
chợt quay hướng đi về phía bờ sông. Hình như có tiếng nói ngay bên tai Huân:
- Đừng
bắn…Anh!
Huân thấy lạ
quá chừng. Anh nhảy khỏi hòm đạn xuống đất đi theo bóng người đó. Càng đi, Huân
càng thấy bóng người đó chạy trước mặt như nhanh hơn, xa hơn. Bờ sông hun hút
gió. Tiếng cười của cô gái lạ đó rũ rượi vọng lại và rồi trong khoảnh khắc
không thấy cô ta đâu. Hình như cô gái đã tan vào ánh trăng cùng dòng nước sông
lấp loáng. Huân dừng lại dụi mắt ngơ ngác.
Đang tâm thần
bất định như thế thì Huân lại nghe thấy tiếng con gái cười rinh rích phía nhà
bạt của anh. Huân vội vã quay lại. Đúng là có người thật rồi. Đông nữa là đằng
khác. Ánh đèn trong nhà bạt như đã vặn lên sáng hơn. Thế có nguy hiểm không cơ
chứ. Máy bay nó mà đến thì khốn.
Vẫn tiếng cười
của con gái phía đó. Huân sực tỉnh chạy vội về.
- Ai ở trong
lều của tôi đấy?
Huân hỏi gấp.
- A! Anh Huân!
Chúng mày ơi!
Đúng là giọng
lanh chanh của Xuân.
- Anh gác sách
thế này thì gay lắm. Ai lại bỏ vị trí thế cơ chứ? Mà lại còn làm cả thơ nữa?
Thơ của anh hay lắm, cái Phương nó bảo thế.
Ôi, con ma xó.
Lộ hết cả rồi. Huân nhìn vào trong lán. Phương, Tịch đang ở đó. Hai người chào
anh. Tịch phân bua:
- Chúng em đi
làm về muộn cứ tưởng có hàng nên vẫn ra bến như mọi khi. Ra đến đây mới biết
đêm nay nghỉ bốc hàng, chúng em liền lên chơi với các anh. Thế anh Hiến, anh
Tiến đâu cả rồi hả anh?
- Hai người
vào nơi sơ tán chơi từ chập tối rồi.
Huân đáp lại
và nhìn về phía quyển sổ nhật ký của mình đang mở đặt trên hòm đạn. Tịch biết
ý:
- Bọn em vào
lán thấy quyển sổ anh đang viết dở có xem trộm đôi chút, anh thông cảm. Anh
Huân viết hay thật đấy.
- Không… không
sao.
Huân ngượng
ngập cầm quyển sổ cất vội vào ba lô. Chân tay anh lóng nga lóng ngóng. Chưa kịp
định thần về bóng người ban nãy lại xảy ra sự cố này. Phương đứng im lặng từ
nãy đến giờ như người thừa.
- Thôi, Tịch
ơi, chúng mình ra bến cho người ta tâm sự đi.
Xuân loi choi
vào lôi Tịch. Hai người túm áo nhau chạy ù đi bỏ lại Huân và Phương đứng trơ
trơ trong lều bạt. Tiếng cười của họ rinh rích vọng lại:
- Cứ làm như
hôm nó ném bom nhé!
Phương không
kịp phản ứng đứng như trời trồng. Cả Huân cũng thế. Mãi sau, Huân mới lúng
búng:
- Em… em bỏ
qua cho… cho anh nhé.
Phương sực
tỉnh ngước lên hỏi lại Huân:
- Bỏ qua gì cơ
anh?
Ánh mắt họ gặp
nhau. Một luồng điện chạy qua cả hai người khiến họ nóng ran. Huân ấp úng:
- Cái… cái
quyển sổ… sổ lúc nãy ấy mà.
- Bắt đền anh
đấy! Em ghét anh lắm.
Phương dậm
chân ngúng nguẩy rồi chạy vù ra khỏi lều theo Tịch và Xuân. Huân ngơ ngác nhìn
theo ú ớ không kịp nói điều gì. Đằng xa dưới ánh trăng đã nghe thấy tiếng ba cô
gái cười rinh rích. Hình như họ cấu véo nhau. Trăng trên trời lung linh như
cũng cùng cười với họ. Tiếng ai hò bên bờ bên kia vọng sang loang ra trên mặt
sông trăng. Huân bần thần như mơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét