Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

NGÀY ẤY BÊN SÔNG (chương 6)



6

Vừa chập tối, Hoàn đã đạp xe đến nhà bà Thinh. Anh ăn mặc khá gọn gàng, đầu tóc chải bóng lộn, sực nước hoa thơm phức. Áo pupơluyn trắng sơ vin bỏ vào trong chiếc quần simili màu cỏ úa là thẳng cứng. Hoàn đi đôi dép nhựa tiền phong trắng nom thật oách. Cả làng Ngọc Chúc này hiếm có thanh niên nào đủ bộ áo cánh như thế. Không tối nào là Hoàn không có mặt ở nhà bà Thinh. Anh đến đó để lân la tán tỉnh Phương. Tối nay, ngoài lý do chủ yếu đó, Hoàn còn tổ chức cuộc họp chi đoàn để triển khai kế hoạch của xã về chuyển trạng thái sang thời chiến. Cho nên Hoàn đã đến sớm hơn mọi khi.
Nhà bà Thinh ở ngay bến sông, cạnh cây si già cao nhất nhì xóm. Một căn nhà gỗ ba gian lợp lá cọ khá xinh xắn. Tuy nhà chỉ có hai mẹ con nhưng nhà bà lúc nào cũng có khách, nhất là vào buổi tối, đặc biệt là lũ thanh niên. Họ đến đó vì nhà bà lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp, tính bà lại xởi lởi, hiếu khách. Hơn nữa, cô con gái của bà vừa xinh đẹp, nết na lại vừa duyên dáng hiền thảo. Bạn trai, bạn gái của con gái bà thường lấy nhà bà làm địa điểm hò hẹn nhau, trò chuyện tâm sự sau một ngày lao động vất vả. Nhà bà luôn đầy ắp tiếng cười và tự nhiên thành “trụ sở” của thanh niên làng Ngọc Chúc.
Bà Thinh đang lúi húi ở bếp đun nước. Bao giờ cũng thế, cứ biết có cuộc họp chi đoàn hay B dân quân là bà lại chuẩn bị nồi nước chè xanh rõ to. Tiếng củi nổ lách tách hắt ánh lửa ra sân sáng cả một vùng. Hoàn xăm xoe đi vào bếp hỏi thay cho lời chào:
- Bá Thinh ạ! Nhà mình ăn cơm chưa hả bá?
- Anh Hoàn à? Nhà tôi ăn rồi. Tối nay họp chi đoàn phải không? Tôi thấy con Phương nó bảo thế?
- Vâng ạ. Thế em Phương đâu rồi hả bá?
- Em nó đang tắm. Mời anh lên nhà xơi nước.
- Vâng ạ. Bá mặc cháu. Mà bá đang đun nước à? Để đấy cháu trông cho.
- Thôi, anh cứ kệ tôi. Quần áo thế mà vào bếp thì nhọ nhem trông làm sao được.
Bà Thinh vừa dun củi vào bếp vừa nhìn Hoàn nói. Hoàn hơi lúng túng, anh chống chế:
- Chẳng sao đâu bá ạ. Bẩn lại giặt, lo gì.
Như để chứng minh cho câu nói của mình, Hoàn loe xoe đến bên bếp lửa định ngồi xuống. Bà Thinh thấy thế vội gàn lại:
- Ấy ấy, mặc tôi. Anh lên xem ấm chén bàn ghế trên nhà đi. Nồi nước cũng sắp sôi rồi. Tôi đun ù tí là xong bây giờ mà.

Như một lối thoát cho Hoàn, anh lên nhà vặn to đèn kê lại cái bàn và mấy chiếc ghế băng. Hoàn tự nhiên như ở nhà. Ngọn đèn hoa kỳ đặt giữa nhà lung linh toả sáng. Hoàn móc túi lấy bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa hút. Anh không nghiện nhưng những lúc đi ra ngoài hay những buổi tối đi chơi Hoàn cũng thường phì phèo điếu thuốc cho nó ra vẻ một tí. Anh hút nguyên điếu không như ông Thạch xã đội chỉ dám hút có nửa điếu một. Vừa hút thuốc Hoàn vừa nghĩ đến Phương. Sao mà tắm táp lâu thế? Ước gì ta vào được buồng tắm để ngắm nàng một lúc nhỉ? Hoàn mỉm cười một mình và nuốt nước bọt đánh ực một cái. Khói thuốc xộc vào khiến anh ho sặc sụa.
- Chào anh Hoàn. Anh đến lâu chưa?
Phương từ trong buồng ra. Vừa đi cô vừa vung mái tóc ướt vừa tắm. Hoàn ngây ra nhìn cô.
- Phương à. Anh vừa mới đến.
- Anh rót nước uống giúp em với, em đang dở tay.
- Em cứ mặc anh.
Hoàn lóng ngóng cầm ấm nước tự rót cho mình mắt vẫn không rời Phương. Nước đầy chén tràn cả ra ngoài. Tim Hoàn đập rộn rã. Người con gái kia bao đêm rồi anh đã rủ đi chơi mà không được. Cô lấy hết lý do nọ, lý do kia để ở nhà. Cuối cùng Hoàn đành đánh bài lì tối nào cũng chiếm chỗ trước trong nhà Phương. Thế nhưng, đâu chỉ riêng anh, bọn con gái con trai của làng đều tụ tập ở đây cả nên Hoàn chưa có cách nào tiếp cận được riêng với Phương. Mặc dù anh là bí thư chi đoàn, Phương là B trưởng dân quân rất có điều kiện gặp nhau nhưng cứ gặp lần nào là Phương lại tìm cách lảng tránh nói sang chuyện công việc.
- Em gội đầu bằng nước gì mà thơm thế? Hoàn nịnh.
- Nước lá bưởi ấy mà.
- Lá bưởi trong vườn nhà mình hả em?
- Vâng. Chả lá bưởi ở đấy chứ ở đâu?
Phương cúi đầu, tay cô nắm lấy mái tóc quay vun vút toả ra một vòng sáng mờ mờ vô vàn giọt nước li ti. Vừa quay tóc cô vừa liếc nhìn Hoàn. Hoàn như say sóng:
- Thế mà anh cứ tưởng phải chọn lá bưởi ở tận đâu cơ chứ.
- Anh nghĩ lá bưởi vườn nhà em không thơm thế sao?
Biết mình bị hố, Hoàn chống chế:
- Không. Là anh nói vậy chứ mấy cây bưởi vườn nhà mình thì tuyệt rồi. Với lại mái tóc của em như thế thì gội nước lá gì mà chả thơm.
Hoàn lại nịnh. Phương tủm tỉm cười:
- Anh cứ nói thế.
- Thật đấy. Con gái làng này đã ai có mái tóc như em nào?
Tiếng bà Thinh từ dưới bếp gọi lên:
- Nước sôi rồi, bưng lên nhà cho mẹ với Phương.
- Vâng. Mẹ cứ để con.
Phương đáp. Hoàn vội vàng nói với Phương:
- Để anh xuống bê cho.
Hoàn chạy xuống bếp rồi khệ nệ bưng nồi nước chè xanh đang bốc hơi ngào ngạt lên nhà. Bà Thinh theo sau:
- Cẩn thận không vấp ngã thì bỏng đấy.
- Bác khỏi lo.
Ngoài cổng đã có tiếng léo nhéo của lũ thanh niên đến họp. Họ kéo đến chật cả nhà. Buổi sinh hoạt tối nay có thêm ba anh bộ đội mới về cùng dự nên không khí đã sôi nổi ngay từ đầu. Bà Thinh xuống bếp dọn dẹp để cho lũ thanh niên tự do.
- Gớm, bí thư hôm nay diện thế? Có khách có khác.
- Giá thêm chiếc cà vạt có phải long trọng thêm không chúng mày nhỉ?
Tiếng lũ con gái trêu chọc Hoàn. Rồi chúng bắt đầu cấu véo nhau. Các cô nhìn ba chàng bộ đội rồi rì rầm nhỏ to:
- Trông cũng đẹp trai đấy chứ.
- Cái anh già già kia là sỹ quan đấy.
- Già? Thế mà già à? Chỉ cứng tuổi hơn hai chú kia tí thôi.
- Chúng mày để chị lão ấy nhé.
- Đừng hòng. Của hiếm đấy.
Họ đấm nhau thùm thụp. Huân, Hiến, Hoàn và một thanh niên nữa ngồi ở bộ bàn ghế kê giữa nhà. Người thanh niên làm nhiệm vụ thư ký. Tiến nhanh chân nhảy lên ngồi với mấy cô gái ở cái phản bên cạnh. Một số khác ngồi vào mấy cái ghế băng kê sát cửa. Số còn lại khoanh chân ở giường bên. Thân đến sau. Anh lặng lẽ ngồi vào trong góc phản cạnh Tiến. Hoàn dặng hắng:
- Thôi, các đồng chí yên lặng nào. Ta bắt đầu họp nhé.
Hoàn giới thiệu Huân, Hiến, Tiến với chi đoàn. Mọi người làm quen với nhau. Sau đó Hoàn dõng dạc nói:
- Kính thưa ba đồng chí bộ đội! Thưa các đồng chí đoàn viên thanh niên chi đoàn Ngọc Chúc thân mến!
“Gớm, bí thư hôm nay sao trịnh trọng thế”. “Thưa gửi ghê chết lên ấy. Cứ như hội nghị xã không bằng”. “Thì có khách lạ mà lị”. Tiếng xì xầm nổi lên. Mặc, Hoàn vẫn say sưa nói:
- Theo kế hoạch của xã đoàn, hôm nay chi đoàn ta họp để triển khai kế hoạch mới về chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ. Như các đồng chí đã biết, bọn Mỹ bị thua đau ở miền Nam và bên Lào, chúng dựng lên cái cớ sự kiện Vịnh Bắc Bộ để mở rộng chiến tranh ra miền Bắc. Mấy tháng gần đây, khắp nơi trên miền Bắc đã bị máy bay Mỹ oanh tạc. Đứng trước tình hình đó, cấp trên đã yêu cầu toàn dân ta sẵn sàng chiến đấu bảo vệ miền Bắc xã hội chủ nghĩa, bảo vệ hậu phương lớn của cả nước, kịp thời chi viện sức người, sức của cho miền Nam. Là thanh niên, hơn lúc nào hết chúng ta phải nêu cao vai trò xung kích, tiền phong gương mẫu chiến đấu và phục vụ chiến đấu.
“Nói hay quá. Chẳng kém gì chính trị viên đại đội của mình anh ạ”. Hiến rỉ tai Huân. Tiến đang ngồi thò chân xuống đất anh vội co nó lên, khoanh tròn ngồi ngay ngắn trên phản. “Chi đoàn địa phương cũng bài bản gớm”. Tiến nghĩ vậy. Ba chiến sỹ ngồi nghiêm chỉnh như đang họp đại đội. Cánh thanh niên làng cũng ngạc nhiên trước sự lạ của bí thư.
- Bác Hồ đã ra lời kêu gọi: “Không có gì quý hơn độc lập tự do” - Hoàn hăng hái nói tiếp - Cho nên, thanh niên chúng ta phải phấn đấu vì lý tưởng cộng sản, thực hiện tốt lời dạy của Bác Hồ. Người đã từng dạy chúng ta: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển quyết chí cùng làm nên”. Chúng ta không sợ bọn Mỹ. Thanh niên làng Ngọc Chúc chúng ta sẵn sàng chiến đấu với bọn Mỹ dù đó là giặc trời hay bọn lính thuỷ, lính bộ ngoài chiến trường.
Hoàn say sưa nói. Vừa nói anh vừa vung tay tỏ thái độ dứt khoát. Bao nhiêu kiến thức hồi học phổ thông cùng với những thông tin nghe được qua các cuộc họp ở xã Hoàn đều vận dụng ra để nói. Giọng anh thao thao, hùng biện. Chưa bao giờ Hoàn nói hăng đến thế. Có lẽ anh thể hiện với ba chàng lính mới về công tác tại làng chăng? Trong khi nói, Hoàn thường nhìn về Huân, về Hiến và Tiến, cả Phương nữa để tranh thủ sự đồng tình. Và cũng để “thể hiện” mình nữa.
Hội nghị lúc đầu còn im lặng nghe Hoàn nói sau thì tiếng rì rầm phát ra và to dần. Cuối cùng, ai đó từ góc gường phía trong lên tiếng. Giọng anh ta có vẻ hơi bực dọc:
- Tôi đề nghị đồng chí bí thư đi thẳng vào vấn đề đi. Cứ vòng vo Tam quốc mãi mất thời giờ lắm.
Mọi người quay về phía tiếng nói. Thân bậm bực xoay người. Đa số hưởng ứng ý kiến của Thân. Sinh hoạt chi đoàn mà cứ như họp các cụ học chính trị không bằng. Hoàn hơi lúng túng. Cụ thể ư? Cụ thể thế nào nhỉ? Ban sáng trao đổi với Phương, phó bí thư, cô ấy cũng nhắc mình nên họp gắn gọn và bàn thẳng vào vấn đề. Thì mình chẳng đã đang đi thẳng vào vấn đề đấy là gì. Chiến tranh? Giặc Mỹ? Vai trò của thanh niên…?
- Đề nghị các đồng chí trật tự - Hoàn lại nói - Có mỗi việc giữ trật tự để họp mà chúng ta không làm được thì khi vào trận làm được cái gì? Bọn giặc Mỹ thì lại vô cùng âm mưu xảo quyệt. Chúng ta không nâng cao cảnh giác cách mạng, không tu dưỡng rèn luyện mình thì rất nguy hiểm. Vai trò của thanh niên chúng ta là phải ở hàng đầu, ở tuyến đầu các đồng chí ạ.
Dường như không chịu được nữa, Thân ngồi xổm hẳn lên giơ cao cánh tay:
- Một lần nữa tôi đề nghị đồng chí bí thư nói cụ thể xem sắp tới chi đoàn chúng ta phải làm cái gì? Đánh Mỹ như thế nào?
Hoàn đang nói bị cắt ngang nên anh vừa bực mình vừa lúng túng. Ừ, nhưng mà cụ thể thế nào nhỉ? Chi đoàn làm gì ư? Bắt đầu từ đâu nhỉ? Anh lúng túng thực sự. Hoàn quay sang Phương cầu cứu. Gái khẽ nháy mắt và gật đầu.
- Vâng, kế hoạch cụ thể thế nào xin mời đồng chí Phương, phó bí thư sẽ triển khai tới các đồng chí. Xin mời đồng chí Phương.
Hoàn tìm cách tháo lui một cánh êm ái. Anh ngồi xuống ghế. Phương đứng dậy trình bày kế hoạch:
- Vâng, thưa các đồng chí bộ đội và các đồng chí trong chi đoàn. Đồng chí bí thư vừa nói khá sâu về tình hình nước ta hiện nay cũng như vai trò của thanh niên chúng ta. Tôi chỉ xin đi thẳng vào kế hoạch chúng ta phải hành động trong thời gian tới. Trước hết, về công tác sản xuất, chi đoàn chúng ta phải là đội quân chủ yếu gánh vác nhiệm vụ của đội sản xuất giao cho. Cụ thể, do phải sơ tán nên số lao động ra đồng, lên đồi sẽ bị phân tán, hơn nữa đề phòng máy bay bắn phá nên xã có chú trương sẽ tiến hành chuyển hướng sản xuất về ban đêm. Cày bừa, cấy hái làm đêm tất. Hiện nay, chúng ta đang bắt đầu vào cấy vụ mùa do đó cầp tập trung nhân lực lao động để làm sao cấy cho hết diện tích, đúng thời vụ. Mặt khác phải tổ chức làm đường giao thông, đào hầm hào tránh máy bay. Càng trời nắng chúng càng oanh tạc mạnh. Đội 202 trước mắt sẽ tập trung đi đào hầm, nhất là ven lộ 2, bến phà và các lớp học. Riêng lớp học sẽ đào hầm to, làm nhà dưới đó để học. Thứ hai, về công tác phục vụ chiến đấu và sẵn sàng chiến đấu chi đoàn ta có mấy việc cụ thể sau.
Mọi người im phăng phắc nghe Phương nói. Mọi việc như hiện ra sờ sờ trước mặt họ. Phương tiếp tục:
- Một là, phải cử người trực chiến trên trạm gác phòng không ở đỉnh đồi Hang Khay. Nhân đây tôi cũng nói luôn kế hoạch tác chiến của xã đội vì các đồng chí đều là dân quân cả. Trạm gác phòng không này có nhiệm vụ nghe tín hiệu từ các trạm khác trong huyện báo về bằng kẻng, trực tiếp nghe và phát hiện tiếng máy bay Mỹ để rồi lại gõ kẻng báo động, báo yên kịp thời cho nhân dân và sẵn sàng bắn máy bay khi có lệnh. Như vậy là tổ trực chiến này phải nấu nướng, ăn ngủ tại chỗ trên đó. Phải đào hầm hào, làm lán trên đó để ở cả ngày lẫn đêm. Lần lượt các đồng chí sẽ được lên đó hóng mát.
Phương đùa. Mọi người cùng cười vui vẻ. Cô tiếp tục:
- Việc tiếp theo mới thực sự quan trọng và nặng nề đó là chúng ta sẽ phải bốc dỡ đạn tại hai bến: Bến Xưởng và bến Đền Mom. Lưu lượng sẽ rất lớn. Yêu cầu giải phóng kho, giải phóng tàu, xe nhanh và chỉ được làm về ban đêm. Không phải chỉ một ngày, hai ngày mà cả tháng, cả năm, thậm chí vài năm nữa là đằng khác. Trên đã cử ba đồng chí bộ đội về kho H6 trực tiếp cùng chúng ta tổ chức việc này. Các đồng chí sẽ làm quen với đồng chí Huân, trung uý, tổ trưởng, đồng chí Hiếu và Tiến, hai chiến sỹ trẻ. Làm thế nào phải vừa đảm bảo giải phòng hàng nhanh vừa đảm bảo an toàn bí mật. Do vậy, ban chỉ huy xã đội đã chính thức phát động chiến dịch “Sông Lô quyết thắng” trong đó có nhiệm vụ trọng yếu này. Chi đoàn ta là chi đoàn sở tại hơn lúc nào hết các đồng chí phải sẵn sàng nhận sự điều động và hoàn thành nhiệm vụ được giao. Tất cả các B trong xã, thậm chí cả ngoài xã nữa sẽ luân phiên nhau thực hiện nhiệm vụ này. Có gì đồng chí Huân lát nữa sẽ nói cụ thể thêm cho các đồng chí rõ.
Phương dừng lời. Hoàn mời Huân phát biểu. Huân đứng lên vịn hai tay vào cái bàn uống nước. Anh nói:
- Thưa các đồng chí trong chi đoàn. Anh em chúng tôi rất vui vì được về công tác ở đây lại được các đồng chí cho tham gia dự họp. Trước hết, thay mặt anh em trong tổ xin chân thành cảm ơn các đồng chí và mong sự hợp tác chặt chẽ để chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Huân nói có vẻ hơi khách sáo. Hiến khẽ hích vào hông Huân. Huân tiếp tục:
- Về kế hoạch bốc dỡ đạn đồng chí Phương đã phổ biến khá kỹ, tôi chỉ xin nói rõ thêm để các đồng chí hiểu. Tới đây, chiến trường lan rộng cho nên rất cần vũ khí và đạn dược. Nhà máy Z sẽ phải làm việc hết công xuất để kiểm nghiệm và sản xuất chế tạo vũ khí. Lưu lượng hàng qua đây rất lớn. Vì thế công việc của chúng ta rất nặng nề. Không để hàng tồn bãi rất nguy hiểm. Không để lộ bí mật kho bãi. Chúng tôi đã cùng các đồng chí xã đội đi kiểm tra bến bãi và nơi có thể cất giấu được đạn dược. Trước mắt đề nghị các đồng chí sửa sang ngay lối lên xuống của hai bến đó, đào thêm hầm hào trú ẩn để việc bốc dỡ hàng được chủ động an toàn. Còn công việc từng ngày thế nào cụ thể ta sẽ tính toán cụ thể sau. Anh em chúng tôi rất mong được sự phối hợp của các đồng chí.
Huân nói xong, Hoàn gợi ý để chi đoàn tham gia phát biểu. Mọi người bàn tán khá sôi nổi. Người phát biểu, người nói chuyện riêng với nhau. Người nào người ấy ai nấy đều hào hứng vào chiến dịch. Tinh thần thống nhất rất cao.
- Tôi thấy hòm hòm rồi đấy, đề nghị bí thư chuyển sang phần văn nghệ đi.
- Đồng ý.
- Tiếng hát át tiếng bom đi.
Cánh nữ nhao nhao. Mấy chàng thanh niên lép vế chẳng bõ cho số thanh nữ làm ồn ào.
- Thủ trưởng Huân hát đi.
- Đề nghị anh Tiến, anh Hiếu trình làng đi.
Lại mấy cô gái mà ba chàng lính gặp hôm đầu. Hoàn nhìn ba người thăm dò. Tiến bật đứng dậy:
- Tôi xin hát trước với điều kiện tôi hát xong được quyền chỉ định người hát theo. Chỉ vào người nào người đó phải hát.
- Nhất trí.
Mọi người vỗ tay rầm rầm hưởng ứng. Bọn con gái tò mò muốn nghe Tiến hát. Bà Thinh cầm cái ghế con lên ngồi ở ngoài hè. Bà cũng muốn được thưởng thức chương trình văn nghệ này của chi đoàn. Hơn nữa hôm nay lại có ba anh bộ đội mới cứng nên không khí rôm rả lên hẳn.
Tiến nhảy xuống khỏi cái phản sửa lại quần áo và bắt đầu hát. “Sông Lô sóng ngàn Việt Bắc bãi dài ngô lau núi rừng âm u…”. Tiếng hát anh vừa cất lên cả căn nhà im phăng phắc. Mọi người như chìm đi trong khung cảnh rừng Việt Bắc, giữa dòng sông Lô trôi. Tiến hát say sưa như chưa bao giờ được hát. Quả thật, Hiến chưa bao giờ lại thấy tay này lại hát hay đến vậy. Huân cũng gật đầu theo nhịp nhạc.
Tiến hát xong rồi mà phải một lúc sau tiếng vỗ tay mới nổi lên. Chờ ngớt tiếng vỗ tay, Tiến đưa mắt lướt qua những người ngồi ở hai chiếc phản và chiếc giường. Mấy cô gái giấu mặt bấu véo nhau cười rúc rích. Chợt anh dừng lại ở cô gái đã trêu mình hôm nọ:
- Xin mời đồng chí tiếp tục.
- Phải đấy.  Tịch! Hát đi.
Cô gái tên Tịch lúng túng đỏ mặt. Tịch ngượng ngập cười cười.
- Hát đi, Tịch.
- Nhanh lên còn để người khác.
- Mọi ngày bạo dạn lắm cơ mà. Hát đi, Tịch!
Tiếng mọi người giục dồn dập. Tiến được thể:
- Khi nào đồng chí Tịch hát thì tôi mới ngồi xuống đấy.
Tịch đứng dậy. Mọi người lại vỗ tay khích lệ. Cô cất giọng: “Quê em miền trung du đồng xuôi lúa xanh rờn, giặc lên đốt phá”. Đối đáp hay quá. Tiến ngây người ngồi nghe. Mắt anh không rời Tịch. Bàn chân anh gõ nhịp theo nhịp của bài hát. Ở cái xứ này mà cũng có người hát hay thế cơ chứ. “Anh về quê cũ đi diệt thù giữ quê lòng vui đón anh về…”. Tiếng hát nâng bổng hồn những chàng trai chiến sỹ. Các anh mơ màng say sưa theo giai điệu của bài hát. Huân nhìn Tịch thẫn thờ xúc động. Anh cảm thấy như Tịch đọc được lòng mình.
Tịch hát xong tiếng vỗ tay lại rào rào nổi lên. Tiến hào hứng:
- Xin cảm ơn Tịch cháu bà Sự nhé!
Lũ con gái cùng cười ồ cả lên. Tiếp theo là Hiếu, rồi Phương, rồi Huân. Huân lúng túng thực sự. Thì anh có biết hát hò gì đâu. Tiến phải đúng dậy chống chế cho anh:
- Anh Huân không hát được nhưng anh ấy làm thơ hay lắm. Đề nghị cho anh ấy được đền bằng thơ các đồng chí ạ.
- Nhất trí. Thơ cũng được.
- Thơ về làng Ngọc Chúc đi.
- Thơ tình đấy nhé.
Huân ngượng ngùng đứng lên đọc lại bài thơ hôm nọ khi đến làng. Mọi người vỗ tay hoan hô khen thơ anh hay.
- Mai anh chép cho em bài thơ ấy anh Huân nhé.
- Đừng nghe nó. Chép tặng riêng em đây này.
Không khí văn nghệ của chi đoàn càng về khuya càng sôi nổi. Cuối cùng, Hoàn phải tuyên bố giải tán cuộc họp để giữ sức khoẻ ngày mai làm việc. Mọi người chào bà Thinh ra về. Tiếng cười đùa của họ vang lên trong các ngõ xóm. Lũ chó thi nhau sủa theo bước chân của họ. Hoàn nán lại về sau cùng. Anh cố tình gặp riêng Phương nhưng Phương lại đang cố ý trao đổi công việc kho đạn với Huân, Hiến và Tiến.
Đêm mùa hè mênh mông. Bầu trời đầy sao nhấp nháy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét