Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

NGÀY ẤY BÊN SÔNG (chương 14)



14
- Đứa nào kia? Mặc áo trắng thế để làm mồi cho máy bay à? Điếc hay sao mà không nghe kẻng báo động? Có xuống hầm ngay không chết bây giờ?
          Hoàn đang luống cuống ngó trước nhìn sau để tìm hầm trú ẩn thì tiếng ai đó từ mé đồi bên kia quát sang. Thực ra anh đã nghe thấy tiếng kẻng báo động và đã vứt vội chiếc xe đạp vào vệ đường rồi nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy cái hầm nào cả. Tiếng máy bay đã vút qua trên dầu. Hoàn lom khom chạy. Kinh nghiệm cho anh biết chỉ lát nữa thôi lũ máy bay này sẽ quay lại và thi nhau ném bom. Tổ cha chúng nó ngày nào cũng thế, từ 8-9 giờ sáng lại quần đảo cái làng này ven sông này.
          - Máy bay nó quay lại đấy. Thằng áo trắng kia, mày là gián điệp hay sao mà không tìm nơi trú ẩn? Định cho cả làng này chết cả à?
          Tiếng quát lại vang lên. Hoàn hoảng quá. Chân anh ríu lại. Hoàn lấy tay giật tung hàng cúc áo, cởi nó ra vứt vào bụi rậm. Tiếng máy bay rít lên to dần. Anh có cảm giác là nó đang nhằm mình lao xuống. Người anh run cầm cập. Vẫn không thấy cái hầm nào đâu cả. Cả cái làng Ngọc Chúc này lặng phắc. Chỉ còn lại tiếng máy bay đang gầm rú trên đầu.

          Kia rồi! Chiếc hầm chống chéo kia rồi. Hoàn thầm kêu lên và lao người tới đó. Anh quăng mình rơi đánh bịch một cái xuống miệng hầm vừa lúc tiếng rít xé trời nhức óc của chiếc máy bay đang chúi đầu xuống cắt bom. Hai tay Hoàn ôm đầu, bịt tai. Miệng anh há ra chờ đợi bom nổ. Kinh nghiệm trên phổ biến, anh làm thế để khỏi bị sức ép. Bất chợt mặt đất tung lên. Căn hầm chao đảo nghiêng ngả. Hoàn như ngồi trên võng. Tiếng bom nổ thành dây thành dãy oành oành. Đất đá rơi rào rào.
          Tốp máy bay trước vừa góc đầu lên thì tốp khác lại chúi đầu xuống cắt bom. Ghê nhất là nghe tiếng chúng rú rít những lúc này. Bằng những người điếc đặc như lão Huấn, ông Hời cũng phải nghiến răng bịt tai mà chịu đựng. Bầu trời như rách ra. Mặt đất cũng bị âm thanh này xé toạc. Chẳng biết bom đạn, rốc két thế nào nguyên tiếng máy bay gầm rú này đã phát khiếp lên rồi. Bầu trời bị xé ngang dọc bởi những vệt khói máy bay trắng xốp. Nó lao thẳng xuống thả bom. Người ta phải bịt tai, nhắm mắt, há miệng, nín thở một cách căng thẳng cho qua cái giây phút đó.
          Một loạt bom nữa lại nổ. Gần lắm. Hoàn cảm thấy tức ngực. Mùi khói bom khét nẹt. Có tiếng nổ đôm đốp. Hình như có cả tiếng lửa reo? Cháy nhà ai rồi? Anh thoáng nghĩ vậy và ngồi lui thêm vào phía trong. Tiếng máy bay quần đảo, gầm rít vẫn liên tục không dứt. Mặt đất rung lên từng đợt.
          Bỗng đánh bịch một cái ngay cửa hầm. Theo phản xạ Hoàn mở bừng đôi mắt. Trong bóng tối nhờ nhờ, anh nhìn thấy một bóng đen lù lù ngay trước mặt. Bom! Trời ơi! Bom! Thế là hết! Hoàn nhắm mắt, bịt tai chờ tiếng nổ. Một giây, hai giây. Ba giây rồi bốn giây. Tan xác đến nơi rồi! Tim Hoàn như ngừng đập. Không gian lặng phắc. Hoàn cảm thấy như thế chứ thực ra bên ngoài tiếng ùng oàng vẫn dữ dội không ngớt.
Vẫn không thấy nó nổ. Hay là bom từ trường hẹn giờ? Nếu vậy phải tìm cách thoát ra khỏi đây ngay. Nhưng…nếu vừa bước qua nó mà nó nổ thì sao? Thì thịt nát, xương tan. Thì thành cát bụi chứ sao nữa? Mà có qua được nó thì ngoài kia đầy bom ra đấy liệu có thoát? Thôi, không nghĩ thêm nữa. Mặc cho số phận đến đâu thì đến. Ra cũng chết mà ở lại cũng chết. Nhưng ở lại… Nếu là bom từ trường thật thì chưa chắc nó đã nổ ngay. Lúc nào máy bay nó cút mình thoát ra cũng được. Và Hoàn ôm đầu bó gối chờ đợi.
          Chợt Hoàn thấy vật gì chạm vào người. Anh giật bắn mình ngã bổ ra phía sau. Thế là hết! Thần chết đã sờ đến ta rồi! Chưa kịp định thần thì Hoàn nghe thấy tiếng con gái.
          - Ai ? Ai đang ở trong hầm đấy?
          - Tôi..tô…ôi…tôi đây? Hoà…Hoàn đây!
          Hoàn ríu lưỡi lắp bắp. Không hiểu anh sợ quá hay vui quá vì có tiếng người.
          - Anh Hoàn à? Em, Phương đây!
          - Phương! Trời ơi! Làm tôi cứ tưởng…
          Hoàn đang định nói “Làm tôi cứ tưởng bom” nhưng ngượng quá anh kịp dừng lại.
          - Làm tôi cứ tưởng ai cơ? Sao giờ cô mới xuống hầm.     
          - Em trú ở hầm phía đồi bên kia. Lúc nãy nghe tiếng lốp bốp nổ đoán là cháy nhà, em mới nhô đầu lên xem nhà ai. Thì ra nhà bà Năm anh ạ. Em mới nhoi lên, chạy sang đây để tìm cách cứu chữa. Nhưng mà bọn chó nó đông quá, nó vẫn bu lại ném bom tiếp mới ức chứ. Em vội lao xuống hầm này. Thế anh không nghe tiếng gì à?
          - Có. Chỉ tiếng thấy bom nổ thôi.
          - Không, tiếng nhà cháy cơ mà.
          - Thếa à? Không nghe thấy tiếng gì cả. Với lại tôi bịt kín hai tai sợ sức ép.
          Hoàn lúng túng tìm cách chống chế. Thực ra anh nghe thấy tiếng cháy nhà rất rõ, cả tiếng lửa phần phật reo nữa. Nhưng Hoàn sợ, không dám ngóc đầu lên. Giờ mà nói ra điều đó thì xấu hổ quá. Thế mà là đàn ông?
          Tốp máy bay khác lại rít lên. Một quả bom nổ rất gần hầm trú ẩn của họ. Vách hầm chao đảo. Đất hai bên vách hầm rơi lả tả. Máy hòn đá nhỡ rơi xuống miệng hầm lịch bịch. Hoàn hoảng quá thu người lại, lách mãi vào trong. Bom nổ. Hoàn ôm chầm lấy Phương. Hai tay Hoàn nắm chặt hai bả vai Phương. Ngực anh áp vào lưng Phương. Thế mà người vẫn run cầm cập. Hai hàm răng và vào nhau lập cập. Phương cũng thoáng co người lại. Đợi cho ngớt tiếng bom cô khẽ gỡ tay Hoàn ra . Hoàn chợt hiểu và lí nhí.
          - Anh xin lỗi? Sao hôm nay nó đánh lắm thế không biết.
          - Anh Hoàn lên đậy nắp hầm lại đi để thế này nguy hiểm lắm.
          Phương nói với Hoàn. Hoàn lúng túng. Bây giờ mà nhô đầu lên biết đâu bom khác nó phạt ngang thi chết. Anh cũng biết xuống hầm là phải đậy nắp hầm cho an toàn ngay từ lúc mới lăn xuống cơ nhưng mà nó đánh rát quá, đánh cứ ngồi tít mãi vào trong. Thế mà lúc này tình hình vẫn đang ác liệt Phương lại bảo mình làm việc đó ư? Ôi, nhỡ đâu..? Nhưng mà chẳng lẽ để con gái làm việc đó.
          - Lên đi anh. Nhanh không có nó quay lại bây giờ.
          Phương lại giục. Hoàn lóng ngóng lách ra khỏi cửa. Anh vừa thò đầu lên thì “đoành đoành”,  “ục… oàng…” ngay trước mặt. Hoàn ngã bật trở lại. Phương bò ra.
          - Có làm sao không anh Hoàn?
          Hoàn co rúm, không nói. Phương lấy tay sờ khắp người Hoàn. Mấy hòn đá lại rơi lịch bịch xuống. Có hòn rơi cả vào người anh và Phương. Hoàn bật dậy lồm cồm bò vào trong.
          - Không….khô.. không… sao… cả. Chỉ hơi bị choáng thôi.
          Hoàn vội nói và anh lách qua người Phương vào sâu thêm phía trong. Gái lo lắng hỏi lại
          - Có thật không sao không hả anh Hoàn?
          - Không. Tôi không bận gì đâu.
          Không thể không đạy nắp hầm được. Cứ tình hình này dai dẳng biết đâu một quả bom bi con lăn xuống thì chết ráo. Nghĩ vậy, đợi cho dứt loạt bom, Phương len ra nhô hẳn người lên khỏi miệng hầm. Cô nhanh nhẹn với tay lôi lên cái nắp hầm bện rơm đạy kín miệng hầm lại. Căn hầm tối om. Phương khom người đi tới bên Hoàn. Cô quờ quạng mãi vẫn không thấy Hoàn đâu. Thì ra anh đã ngồi nép mãi vào tận góc trong cùng của hầm.
          - Sao người anh run thế? Phương hỏi khi cô quờ tay thấy Hoàn.
          - Tô… tôi bị đau bụng - Hoàn lập bập đáp.
          - Rõ khổ! Chắc sáng nay vẫn chưa ăn gì chứ gì? Phương thật thà.
          - Chưa. Tôi có cái tính xấu đó. Háu đói lắm.
          Hoàn được dịp chống chế. Thực ra thì anh sợ. Sao mà hôm nay bọn chó ấy quần lâu thế? Gần tiếng đồng hồ rồi còn gì? Hoàn chỉ mong cho nhanh qua cái thời khắc chết tiệt này. Mọi ngày, giờ cao điểm anh chỉ ở trong khu sơ tán. Chả thế mà bọn Mỹ đánh gần tháng nay rồi những anh có trực tiếp chứng kiến trạn nào đâu. Ngay cái hôm nó đánh trận đầu tiên, Hoàn cũng chỉ ở mãi tận ngoài bến. Hôm nay, anh ở giữa vùng lửa. Hoảng quá. May mà có Phương không thì chỉ những lo sợ cũng đã chết rồi chứ chưa nói đến chuyện đạy nắp hầm. Nhưng mà… lỡ Phương biết mình sợ thì xấu hổ quá?
          - Tổ cha chúng nó. Không cút đi để mình còn lên cứu chữa nhà bà Năm.
          Phương chép miệng chửi đổng. Cô ngồi rọ roạy, xoay ngửa xoay nghiêng lòng sốt ruột. Thế này thì còn gì nhà của người ta nữa cơ chứ! Bom hôm nay nhiều thế! Không biết có ai bị gì không? Rồi mấy đứa trên đỉnh Hang Khay nữa? Liệu có bị rốc két nó hỏi thăm không? Phương như ngồi trên đống lửa. Mắt cô thao láo. Tai cô căng ra nghe ngóng. Trong khi đó Hoàn vẫn ôm đầu, bịt tai ngồi bất động.
          - Hình như có tiếng kẻng?
          Phương ngóng ra phía cửa hầm. Đất trời đột nhiên im ắng. Chỉ còn nghe tiếng nổ đôm đốp của đòn tay nhà cháy, tiếng ràn rạt của lửa reo. Hình như bọn nó cút rồi? Phương lom khom đi gần ra phía cửa hầm nghe ngóng.
          - Đúng kẻng báo yên thật. Anh Hoàn có nghe thấy không?
          Phương hỏi vọng vào trong. Hoàn vẫn hai tay bịt tai không nghe thấy Phương hỏi.
          Tiếng kẻng báo yên một hồi dài vang lên từ đỉnh Hang Khay. Phương tức tốc đội nắp hầm nhảy lên. Cô nhanh chóng nhằm hướng nhà bà Năm cháy lao đến. Ngọn lửa đã trùm gần nửa ngôi nhà.
          Căn hầm đột ngột sáng. ánh sáng ùa vào làm cho Hoàn bừng tỉnh. Anh bỏ hai tay bo đầu. Không nghe thấy gì cả. Phương đâu? Ngơ ngác mất một lúc, định thần xong, Hoàn rón rén ra cửa. Trước khi ra, Hoàn thấy đất dưới chân mình ươn ướt. Anh sờ khắp người mình kiểm tra. Không hề gì. Duy chỉ có chỗ đũng quần anh là bị ướt sũng. Thoáng có mùi khai. Hoàn nhăn mặt.
          Dừng lại ở cửa ít phút, Hoàn quay đầu bốn phía nghe ngóng. Cút rồi. Chúng nó cút rồi! Nhưng sao không không nghe thấy tiếng kẻng báo yên đâu nhỉ? Hoàn vừa mừng lại vừa lo. Không. Nhất định yên rồi. Phương đã ra khỏi hầm từ lúc nào rồi cơ mà. Sao cô ấy không gọi mình nhỉ? Đắn đo lúc nữa, cuối cùng Hoàn mới quyết định bước lên khỏi hầm.
          Anh lơ ngơ đứng trên miệng hầm. Lúc này, Hoàn mới có dịp nhìn rõ đũng quần của mình. Nó ướt thật. Người anh trần trùng trục, lấm lem. Chẳng nhớ khi trước mình vứt cái áo trắng ở đâu? Xung quanh khói bom mù mịt, khét lẹt. Ngọn lửa phía nhà bà Năm đang cháy gặp gió phần phật. Tiếng người ta kêu khóc í ới gọi thăm nhau vang lên khắp xóm.
          - Anh Hoàn! Lại cứu nhà bà Năm. Nhanh lên!
          Tiếng Phương từ phía đó vọng lại. Hoàn sực tỉnh nhìn. Phương đang hai tay hai thùng nước xách từ ao lên dội vào đám cháy. Yên trí không còn máy bay nữa, Hoàn tỉnh táo trở lại. Anh chạy đến bên Phương:
          - Để anh! Em tìm hầm bà Năm ở đâu xem có ai bị gì không?
          Nói đoạn, Hoàn vớ lấy hai thúng nước. Anh nhanh trí trút luôn vào người mình một thùng.
          - Ấy chết, ướt hết cả quần anh rồi.
          Phương tưởng mình lóng ngóng làm cho Hoàn vướng tay đánh đổ thùng nước. Hoàn gạt đi:
          - Không sao đâu. Em đi tìm hầm đi. Cứ để đấy mặc anh.
          - Vâng. Vội quá, quên mất cả việc cứu người.
          Hoàn trút nốt thúng nước lên mái. Chẳng ăn thua gì. Ngọn lửa như lưỡi mụ phù thuỷ vẫn đang phừng phừng liếm dần lên mái lá. Đòn tay nổ đôm đốp. Rui, mè rơi xuống lả tả. Tàn tro tung lên như hoa cà hoa cải trên không. Hoàn phăm phăm chạy đi chạy lại xách nước trút vào cái khối lửa đang ngùn ngụt ấy.
          - Anh Hoàn! Bỏ đấy lại đây giúp em với!
          Phương gọi giật giọng từ phía góc vườn. Hoàn bỏ hai thúng nước chạy lại.
          - Thấy hầm rồi à? Có ai không?
          - Vâng! Nhanh lên!
          Hoàn phi đến. Phương đang loay hoay bới đất, cạy nắp hầm. Một hố bom sâu hoắm cách đó không xa đã hất khá nhiều đất ấp lên nắp hầm. Hai người hì hục đào bới. Tiếng người dưới hầm rên rỉ. Còn sống. Cố lên. Không ai bảo ai cả Phương và Hoàn đều lấy hết sức mình cùng bẩy chiếc nắp hầm đầy đất lên. Họ hất nó sang một phía. Cửa hầm lộ ra. Tiếng khóc dưới hầm oà ra. Hoàn nhanh chân nhảy xuống. Một lúc sau, anh bế bà Năm ra phía cửa hầm. Tóc tai bà rũ rượi. Phương ở trên đón lấy hai tay bà Năm lôi lên. Hoàn ở dưới đun bà lên. Sau đó anh đu người lên nốt.
          - Có sao không hả bà?
          Hoàn hỏi và quan sát khắp người bà. Phương xoa xoa nắn nắn chân tay bà. Bà Năm run lập cập. Miệng ú ớ nói không lên lời. Khi nhìn thấy nhà mình đang cháy, bà gần như ngất xỉu. Phương bế bà lên tiếp tục xoa nắn. May quá, không hề gì. Bà chỉ bị sức ép một tí thôi. May mà bà đã kịp đạy nắp hầm, không thì…
          - Để em ở đây chăm sóc bà Năm, anh về xem có chạy được gì cho bà ấy thì chạy. Nhanh lên!
          Phương lại giục Hoàn. Anh quay lại tìm hai cái thùng để xách nước. Dân làng kéo đến ứng cứu ngày một đông.
          - Câu niêm đâu rồi? Đồng chí Khang giật tung đám cháy trên kia đi.
          - Nước đâu? Hất tất cả vào chỗ đó. Không cho nửanan ra. Nhanh nên!
          - Chỗ kia nữa! Mấy đồng chí vào chạy cho bà ấy cái chum thóc. Đồng chí Xuân, tháo ngay văng chuồng nợn cho nó ra không chết cháy bây giờ. Khẩn trương nên.
          - Đồng chí đỡ thùng nước cho đồng chí Hoàn. Hất lên! Thế!
          Những khẩu lệnh của ông Thạc liên tục được phát ra. Ông là người chạy đến đây sớm nhất. Lúc đó chỉ có Hoàn đang trần trùng trục xách nước từ ao lên. Ông không biết Phương đang bế bà Năm ở góc vườn.
          Người kéo đến chữa cháy cho nhà bà Năm ngày càng đông. Tiếng gọi nhau ơi ới. Bức chân chạy rình rịch. Người chui từ hầm lên. Kẻ từ ngoài đồng tới. Một số từ nơi sơ tán sốt ruột quá cũng lao về. Người tay xô, tay chậu. Kẻ bủi nhùi, câu liêm… Vừa chạy họ vừa hỏi xem hôm nay có ai bị gì không?
          Do trận này chỉ có một mình nhà bà Năm bị trúng bom cháy lại được gần như cả làng tập trung cứu chữa nên chỉ một lúc sau họ đã dập tắt được ngọn lửa. Tuy vậy, cũng chỉ cứu được có một phần còn già nửa nhà là cháy hết. Mấy cái cột đen thui, nham nhở. Than tro đỏ lừ, xèo xèo. Khói xanh lượn lờ trêu ngươi. Lúc này mọi người mời kịp nhìn nhau. Mặt mũi người nào người ấy lọ lem, nhem nhuốc. Riêng Hoàn, tấm lưng trần của anh bóng nhẫy, tro than bám vào loang lỗ chẳng khác gì cái cột nhà cháy. Quần anh ống thấp ống cao ướt sũng. Mọi người nhìn Hoàn vừa buồn cười vừa nể phục. Mọi ngày cậu ấy nhút nhát thế mà hôm nay xông xáo đáo để.
          Đám đông đang bàn tán xôn xao thì Phương dìu bà Năm về. Mọi người xúm lại sờ nắn chân tay bà. Bà Năm nhìn căn nhà cháy trụi khóc rưng rức.
          - Thôi. Bà không phải khóc nữa. Coi như của đi thay người. Hôm nay bom nó mà dội trúng căn hầm của bà thì chẳng còn ngồi đây mà khóc nữa đâu bà ạ.
          Ông Thạc an ủi. Bà Năm nghẹn ngào:
          - Vâng. Cảm ơn các ông, các bà. Nếu không có cô Phương và chú Hoàn đây thì tôi cũng đã chết ngạt trong hầm rồi. Lại các ông các bà cứu chữa cho ngôi nhà nữa. Thôi thì người còn của còn.
          - Bà ơi! Tiếng một cô gái gọi xen vào - Lợn chúng cháu tháo chuồng cho nó ra  rồi. Lát nữa em Tý đi học về bà bảo nó lùa vào, bà nhé.
          - Quần áo chúng cháu khuân hết để ra chỗ gốc bưởi kia kìa.
          - Mấy tải thóc nữa, cũng xếp cạnh chỗ đó đó, bà ạ!
          Các cô thanh niên tranh nhau kéo tay bà chỉ trỏ các thứ đã khuân vác được từ trong nhà ra cho bà Năm biết. Ông Thạc khoát tay:
          - Bà cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ tổ chức dựng tạm cái nán cho bà. Coi như xong. Ngày mai, ngày kia đâu khắc có đó. Trước mắt bảo các cháu nó dọn dẹp tạm vào chỗ nào đó. Mà bà phải đi sơ tán đi.
          - Vâng. Cảm ơn các ông các bà.
          Bà Năm xúc động nói với mọi người. Ông Thạc quay về phía các thanh niên:
          - Còn các đồng chí. Đề nghị giải tán, ai về việc đó. Coi như ổn. Các mũi nhớ kiểm tra xem xóm mình có ai bị gì không? Nợn, gà, trâu, bò có con nào chết không? Sau đó báo ngay cho tôi biết. Đồng chí Phương đôn đốc anh em tối nay vẫn vác đạn bình thường. Coi như không có việc gì xảy ra. Thôi, ai về việc đó đi.
          Mọi người lục tục kéo nhau ra về. Hoàn chạy lên đường tìm lại cái áo và chiếc xe đạp. Tất cả vẫn nguyên vẹn. Anh mặc áo và đạp xe vội về khu sơ tán. Vừa đi, Hoàn vừa nhớ lại lúc ở dưới hầm. Ôi, cái lúc Phương ôm mình sao chẳng kịp có cảm giác gì nhỉ? Tiếc quá đi mất. Giá mà bây giờ lặp lại? Nhưng nghĩ đến cái đũng quần ướt Hoàn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không hiểu Phương có biết gì không? Được cái, mọi người nhìn anh mình trần, chân đất, quần ướt sũng lao vào cứu hoả thế mà lại hay. Trong con mắt họ mình vẫn là một người dũng cảm. Chỉ nhìn thoáng qua thái độ của ông Thạc đối với mình thì đã rõ. Cả bà Năm nữa. Mà cũng có thấy Gái có biểu hiện gì đâu? Một điều anh Hoàn, hai điều anh Hoàn, cùng nhau xách nước dập lửa, cùng nhau bới đất cứu bà Năm hơi đâu mà cô ấy để ý. May mà có thùng nước không thì… Nghĩ vậy, Hoàn tự cười thầm và nhấn pê-đan xe đạp tăng tốc.
          Mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu. Bầu trời trong xanh lồng lộng gió. Thời tiết này dễ bị bọn máy bay hoạt động lắm. Dạo này chúng chẳng có quy luật nào cả. Có hôm giữa trưa nó cũng lao xoẹt cái qua đầu. Thôi, về nhanh chỗ sơ tán cho an toàn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét