Truyện vui thành ngữ, tục ngữ
Năm
Nhâm Thìn vừa qua phải nói là năm thành đạt của tôi. Từ một lão nông chăn bò, tự
nhiên tôi được bầu vào làm thành viên tổ hoà giải của xóm. Cũng rất ngẫu nhiên,
tôi và bà tổ trưởng lại cùng tuổi rắn, chênh nhau một giáp. Thế nên, chúng tôi
hợp nhau lắm. Một phát được làm cán bộ luôn. Oách. Rất oách. Đúng là “có phúc thì rắn hoá rồng/ Vô phúc phượng lại
đổi lông hoá cò”. Tôi thuộc diện có phúc. Chẳng “nói như rồng như rắn”, càng không có khiếu “nói rắn trong lỗ cũng phải bò ra”, cũng chẳng “vẽ rắn thêm chân”, tôi “chân
chỉ hạt bột” được bà con yêu mến tiến cử mà nên. Thì thế nhà tôi mới có phúc.
Tôi
bàn với bà tổ trưởng “cờ đến tay phải phất”,
không sợ gì cả. Làm cái nghiệp này vừa phải cứng rắn, vừa phải mềm dẻo, có cương,
có nhu. Đằng nào thì cũng “được lòng rắn,
mất lòng ngoé”, chi bằng ta cứ phải “đập
bụi đuổi rắn” trước đã. Không “đánh
rắn giữa khúc”, “đánh rắn phải đánh dập đầu”, phải vào tận “hang hùm đầu rắn” mà ngăn chặn. Đặc biệt
bọn “cõng rắn cắn gà nhà” rủ rê đàn đúm
đưa tệ nạn xã hội về làng là phải nghiêm trị. “Rắn đến nhà không đánh thành quái” các cụ chả dạy thế là gì. Lũ này
dẻo mỏ “mồm ngài nọc rắn”, “đóng rắn giả
lươn” đó, chớ có tin. Mắt chúng lúc nào cũng “như mắt rắn ráo”, “như quạ vào chuồng lợn”. Thấy người ngay chính
trực thì “len lét như rắn mùng năm”. Trị
được lũ này coi như yên tâm được quá nửa.
Bọn
xấu nghe ngóng tôi tham mưu vậy thì phao tin, nói xấu tôi đủ điều. Chúng ca dao
rằng “Con công ở lẫn với gà/ Rồng kia rắn
nọ xem đà sao nên?”. Ý chúng nói tôi là rắn đây mà. Định chia rẽ tổ hoà giải
xóm chắc? Đừng có hòng! Chính chúng mới là rắn độc. Bọn này “miệng hùm nọc rắn”, “khẩu phật tâm xà” thâm
hiểm lắm. Không thể mắc mưu thế lực thù địch, âm mưu diễn biến hoà bình của chúng
được. “Nọc người bằng mười nọc rắn”
phải cảnh giác với chúng. Tôi nhắc bà tổ trưởng vậy. Còn tôi “lấy chồng theo thói nhà chồng/ Chồng đi hang
rắn hang rồng cũng đi”. Đã tham gia tổ hoà giải rồi thì cứ ý bà tổ trưởng
thế nào, yêu cầu bà con làng xóm sao thì tôi theo, tôi làm cho hết trách nhiệm.
Vợ
tôi lúc đầu lo lắm. Đêm nằm mà nghe tiếng sột xoạt cũng giật mình panh pách, sợ
kẻ xấu đến ám hại tôi. Tôi nghe ngóng rồi nói “con chi rọt rẹt sau hè/ Hay là con rắn nó ve con chuột chù?”. Không việc gì phải sợ. “Rồng rắn bắt chuột mái dui/ Em đừng than tới, thở lui anh buồn”. Rồi
thì “Đôi ta như rắn liu điu/ Nước chảy
mặc nước ta dìu lấy nhau”, “thuận vợ
thuận chồng bể Đông tát cạn”. Vợ chồng mình cứ “rồng rắn lên mây” thì đếch sợ bố con thằng nào cả. Tôi phải nói cứng
như vậy vợ tôi mới yên. Thì đấy, “con rắn
không chân đi năm rừng bảy rú/ Con gà không vú nuôi chín mười con”, giờ được
làm cán bộ thì phải có bản lĩnh chứ. Thế là vợ tôi cười tươi và rất tự tin, tự
hào về chồng của mình.
Mỗi
lần có việc phải đi hoà giải, vợ tôi nhắc: “Khi
đi gặp rắn thì son/ Khi về gặp rắn thì đòn sau lưng”. Tôi bảo “em chỉ được
cái mê tín” nhưng trong lòng thì vui vì được vợ quan tâm lo lắng. Thế là đủ loại
“thằn lằn rắn ráo”, “rắn mai tại lỗ, rắn
hổ tại nhà” tổ hoà giải chúng tôi đều giải quyết tuốt. Phân loại đối tượng,
chia vụ việc ra để xử lý. “Rắn rết bò vào,
cóc nhái nhảy ra” kể cả “rắn hổ mang
nằm ngang cây thục địa” đều bị chúng tôi bắt gọn. Đừng tưởng “rắn già rắn lột/ Người già người cột vào săng”
mà xong đâu. Mọi vụ việc trong xóm tổ tôi đều khui ra giải quyết hết. Quyết không
để chúng “rắn đổ nọc cho lươn” “để lâu cứt
trâu hoá bùn” được. Tôi còn xem tướng
mạo để xử lý nữa cơ. Ví như “hàm rộng miệng
cọp anh hùng/ Hàm rắn, miệng chuột bất trung vô nghì” chẳng hạn. Thế nên, bọn xấu “tâm phục khẩu phục” lắm. Bà con ai cũng mến cũng yêu.
Tết
Quý Tỵ đã đến rồi. Tổ hoà giải xóm tôi vừa họp tổng kết năm xong. Vui lắm. Ai cũng
báo công, mừng công đón Tết vui Xuân. Tôi lâng lâng trước thành quả một năm mình
đã đạt được. Chẳng cần “vẽ rắn thêm chân”
thì thành tích của tôi cũng đã oách rồi. Nhất định giao thừa này tôi sẽ tự thưởng
cho mình mấy ly rượu rắn cho nó tưng bừng để đón Tết Quý Tỵ chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét