Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

XIN ĐỪNG QUÊN NHAU

                     Thơ Trần Trọng Thắng


 (Kính tặng thầy và các bạn lớp bồi dưỡng viết văn 
Nguyễn Du, tại Pleiku)

Ai đi công tác Pờ Lây
Cu giờ chỉ có chừng đây thôi mà
Không còn nẻo vắng đường xa
Không còn dằng dặc biết ra ngày nào
Bây giờ đất rộng trời cao
Pờ Lây Cu đẹp biết bao nghĩa tình
Thương em Bình Phước, Tây Ninh
Nhớ anh Phú Thọ vượt nghìn dặm xa
Anh từ Bình Định, Khánh Hòa
Mang hơi biển cả mặn mà miền Trung
Láng giềng ĐăkLăk, ĐăkNông
Kon Tum cùng với Lâm Đồng về đây
Một nhà sum họp vui vầy
Tình sâu nghĩa nặng vơi đầy văn thơ
Hiện thực mà ngỡ như mơ
Bấy lâu trông đợi bây giờ là đây
Mặt nhìn mặt, tay cầm tay
Bồi hồi vương vấn phút giây nghẹn lời
Ôi sao thương quá đi thôi
Tiếng ai đang hát “người ơi đừng về”
Nghiêng nghiêng vời vợi Cây Đề
Rợp che bóng mát trưa hè Cây Đa
Thời gian ngắn ngủi trôi qua
Mà ta bỗng lớn trong ta thật rồi
Hiểu mình nhận biết thêm đời
Ta nhỏ bé quá dưới trời văn chương
Cảm ơn thầy Nghị, thầy Trường
Thầy An, thầy Mậu, thầy Sơn, thầy Hùng
Thầy Lê, thầy Thỉnh tương phùng
Một nhà sum họp vui cùng nước non
Ngày dài sao chẳng đầy gang
Chia bào lên ngựa dặm trường chờ ta
Vầng trăng có xẻ làm ba
Nhưng trăng mãi mãi trong ta vẫn tròn.

    Trần Trọng Thắng                            
Hội VHNT Đăk Nông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét